CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 204

“Nó bảo sao?”, Michael hỏi.

“Ơ, giờ cô ấy vẫn rất ít nói. Nhưng chúng tôi tin rằng sẽ khỏi
thôi!”.

Sau khi gác máy, Michael nói với Pagan bằng giọng rất thoải
mái: “Xem ra cũng tốt, chỉ cần thêm một ít thời gian”. Anh cố
tình nói mơ hồ, để tránh Pagan nghe được gì đó, nhưng thằng bé
bỗng nhiên buông rũ vai, Michael hiểu rằng nó đã biết. Nó còn
biết những gì? Nó hiểu được bao nhiêu?

Ông bác sĩ già khoa nhi Amble vẫn chưa nghỉ hưu. Sau vài tuần
Pagan về đến nhà, họ đưa nó đi kiểm tra sức khỏe. Họ nghĩ rằng,
có thể trước đây Pagan chưa từng khám bác sĩ, vì lúc đầu nó
chẳng chút nghi ngờ, chẳng thích thú gì với đồ chơi và kiểu bày
trí như mẫu giáo trong phòng chờ khám bệnh. Nhưng trong quá
trình kiểm tra bỗng nhiên Pagan lại rất ngang ngạnh, cũng
không chịu nghe lời. Nó không lên tiếng, nhưng kiên trì không
cởi áo, rồi vội chạy xuống khỏi chiếc cân. Khi ống nghe của bác
sĩ vừa chạm vào ngực, nó liền hất ra. “Ừm”. Bác sĩ Amble nói với
họ, dường như Pagan chỉ có 3 tuổi. “Nó bảo 4 tuổi rồi”, Michael
nói, “lẽ nào nó nhỏ hơn tuổi đó sao?”, nhưng bác sĩ Amble nói
không phải, ông dám khẳng định bằng danh dự nghề nghiệp
của mình rằng đứa bé chỉ mới 3 tuổi. Điều này làm Michael có
suy nghĩ khác. Giờ anh nhớ lại, lúc đó thằng bé dừng hồi lâu,
mày chau lại, dường như chuẩn bị nói quá tuổi mình để người
khác tin phục hơn. Michael toét miệng cười, đây là lần đầu tiên
anh cảm thấy cháu mình còn có hy vọng... Ồ, anh thấy đấy là
biểu hiện ý thức của cái tôi.

Kiểm tra xong, bác sĩ Amble gọi Michael đến phòng làm việc của
mình, lúc đó Pauline đang mặc quần áo cho Pagan. “A”, bác sĩ
ngồi xuống ghế, sau đó nói, “dĩ nhiên, chúng tôi có thể đoán biết
rất nhiều điều. Tôi dám nói cậu bé chưa từng tiêm chủng phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.