CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 217

sôcôla tráng miệng. Đấy là sự nhượng bộ của cô dành cho
Michael. “Vì anh đấy, anh yêu”, cô nói và nâng ly lên, “không có
những lời tán thưởng, cũng không thấy nấm, trứng cá hoặc
atisô, chẳng có gì cả, rất đơn giản, chính là thứ anh muốn”.

Michael ngừng nhai thức ăn, nâng ly của mình: “Đúng thế, cám
ơn, em yêu”. Trong ly là sâm panh, nhưng anh không phản đối.
Khi cuộc hôn nhân đã kéo dài 30 năm, bạn không thể uống rượu
ủ lâu năm.

Bây giờ, tóc Michael đã ngã màu xám, mặt anh cũng có nếp
nhăn, nhưng trông anh rất dẻo dai. Tóc Pauline lại chẳng biết là
màu gì, có lẽ là vàng xen lẫn trắng chăng. Cô giữ dáng mình rất
đẹp, nhưng bụng hơi to. Tóm lại, cô cho rằng họ vẫn là một đôi
vợ chồng rất xứng. Hơn nữa, cô cũng hãnh diện trước cảnh
tượng này: mỗi người đều mặc bộ trang phục đẹp nhất, đầu tóc
chải ngay ngắn, bóng mượt. Thậm chí Karen, bình thường
chẳng màng sửa soạn, tối nay cô cũng diện lên, mặc chiếc váy
ngắn cắt may công phu, còn bỏ cả kính ra, thay vào đó là đôi
kính sát tròng mà cô luôn than rằng ngứa mắt.

Hôm nay Karen thay mặt mọi người tặng quà cho họ. Cô và
George nhìn nhau vài cái, George viện cớ ra ngoài một lúc, khi
anh mang một chiếc hộp dẹt hình chữ nhật gói giấy vào, Karen
hớn hở nói: “Chào, mời mọi người nhìn bên này!”.

“Ồ! Gì thế?”, Pauline hỏi, “A, con yêu, các con chẳng cần tặng quà
cho bố mẹ đâu”.

“Vâng”, Karen nói vẻ châm biếm, sau đó mọi người đều cười, vì
Pauline thường thích dùng quà đánh giá thành ý của ai đó.
Karen nói tiếp: “Thưa bố mẹ, đây là món quà chúng con tặng bố
mẹ. Chúng con muốn tặng món quà giúp bố mẹ nhớ đến cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.