CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 251

Pauline đứng dậy ôm lấy ông, nhưng ông tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
Ông vẫn còn nhìn ra cửa sổ, “Bố rất lo khi bố lên thiên đường,
mẹ con sẽ nói: ‘Ông! Ông đối xử tệ với tôi thế, ông đến đây làm
gì?’”.

“Chuyện đó tuyệt đối không xảy ra đâu”, Pauline nói, “không bao
giờ. Con dám bảo đảm. Bố biết sự việc sẽ thế nào mà?”.

“Thế nào?”. Ông hỏi, nhưng giọng rất lạnh lùng.

Cô nói: “Bố ở đó, trên cầu thang dẫn đến thiên đường, bố nhìn
lên trên, bất ngờ khi thấy cửa mở, mẹ đang chờ đón bố! Mẹ
không già, cũng không đau bệnh, mẹ chính là cô gái bé nhỏ lần
đầu bố gặp. Mẹ cũng rất phấn chấn, mẹ sẽ cười nói:

‘Anh đến rồi! Anh đến rồi! Mau vào đây!’. Bố sẽ hỏi: ‘Lẽ nào anh
chẳng cần đến trình diện với ai đó hoặc vượt qua thử thách nào
sao?’. Mẹ sẽ cười: ‘Ồ, trời ạ, không cần đâu. Anh đã vượt qua thử
thách khó nhất ở đây!’. Sau đó mẹ nắm tay bố, đưa bố bước vào
cổng. Con bảo đảm thế”.

Giờ ông đang nhìn thẳng vào cô. Ông nói: “Con là đứa con gái
ngoan, Pauline”.

Lúc đó, cô thấy tim mình ấm áp.

Tối chủ nhật, Pauline chuẩn bị cháo lúa mạch nho khô cho bố,
đây là món truyền thống của những gia đình Baltimore. Sau bữa
ăn, ông tạm biệt con gái và về nhà. Rõ ràng ông vẫn chưa biết
nhà cô xảy ra chuyện. Cô tiễn ông ra ngoài cửa, chờ ông lên xe,
lái ra đường, rồi vẫy tay rất lâu, sau đó trở về phòng.

Chiếc thùng đựng đồ của Michael đặt trên trường kỷ ở sảnh lớn.
Cô ôm chiếc thùng vào trong phòng khách. Sau đó cô quét dọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.