CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 29

cho việc này. Nhưng họ vẫn bàng hoàng khi sự thật này đến tai.
Con hẻm nhỏ bỗng chốc yên tĩnh lạ thường; phòng ngủ của con
họ trông rất trống trải; bàn ăn cũng tĩnh lặng và buồn tẻ - không
còn thấy cảnh các cậu con trai bổ nhào trước bàn ăn tranh nhau
miếng cánh gà cuối cùng, cũng chẳng còn bắt gặp cảnh tượng
chúng uống ực một hơi hết cả chai sữa.

Thậm chí, thư cũng ngày càng ít đi. Lá thư cũng cứ như là cùng
một người viết vậy. “Trong đội của con có mấy cậu được lắm”
hoặc “Mẹ chẳng tưởng tượng nổi chúng con phải khuân hàng
tấn thùng vũ khí đấy” hoặc “Nhớ những tối chủ nhật ngồi bên
radio cùng gia đình quá”. Những lời này chỉ khác nhau đôi chút,
nhưng vẫn được mọi người đọc to trong cửa hiệu tạp hóa. Cả bà
Wittur, bà Serge, bà Kowalski, bà Dorbek... Dù con họ không có
điểm tương đồng, ít nhất là cho đến lúc này.

“Con có thể bịt mắt tháo lắp súng”, Michael Anton viết trong thư
- Michael - rất yên bình nhưng lại không thiếu lòng nhiệt tình!
Cũng giống như Joey Serge và Davey Witt. Họ không chỉ miêu tả
những trải nghiệm giống nhau, nấu bếp, tiêm thuốc thương
hàn, đôi chân nổi bọng nước, mà cách dùng từ cũng rất giống -
họ thích dùng những từ địa phương, cách diễn đạt sôi nổi, dùng
quá nhiều dấu ngoặc kép nhưng dấu phẩy lại không có. “Hôm
qua hành quân 20 dặm, mẹ biết không chân con đau nhất đó...
Phải chi giờ mẹ thấy được con thu dọn giường gối gọn gàng sạch
sẽ thế nào, có một ‘trung sĩ’ đứng kế bên giám sát con đấy”.

Có lẽ thư họ viết cho người yêu đặc biệt hơn chứ không như thế
này, nào ai biết được? Chỉ duy mỗi ý “anh yêu em” và “anh nhớ
em” cũng có rất nhiều cách diễn đạt. Nhưng người yêu của họ lại
không chịu cho người khác xem thư, chỉ tiết lộ một vài câu
trong đó, rồi đi kể với mấy cô bạn. Thế nên, đám phụ nữ trung
niên chỉ đành ngồi đoán mò nội dung trong thư thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.