CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 326

cười thân thiết. “Chắc anh rất nhớ chị ấy”. Pauline nói với Dun.

“Ồ, đúng thế, anh rất nhớ cô ấy”.

Dun có cách phát âm rất đặc trưng của bang Minnesota, nặng và
ấm hơn những nơi khác, tuy nghe hơi lạ, nhưng rất tự nhiên và
chân thành.

“Thỉnh thoảng, anh cảm thấy cô ấy vẫn còn bên anh”, Dun thú
thực, “anh còn muốn nói chuyện này hoặc chuyện nọ với Mattie,
hoặc nói với bản thân. Hầu như mọi chuyện lại trở về quá khứ”.

“Anh nghĩ thế sao?”. Pauline hỏi, “Dường như người đã ra đi lại
trở về bên anh. Em cảm nhận được một bên cơ thể anh trở nên
ấm áp và đầy đủ, và khi trở về hiện thực, cả người anh đều trở
nên lạnh như băng, nhưng lại thoải mái hơn nhiều”.

“Thế sao?”. Dun nhìn Pauline một cái rồi chuyển dời ánh mắt đi
nơi khác.

Vài phút tiếp sau hai người đều chẳng nói gì, Pauline cho rằng
sự im lặng này có thể giúp Dun ổn định lại tinh thần. Ánh đèn
mờ dần, thành phố nhỏ hẻo lánh mất đi ánh sáng ban ngày.
Những bông hoa màu đỏ thắm trên cây thông trắng, còn những
căn nhà hai bên đường lại lộ màu xám nhạt tựa như ngọc trai.

“Dun”, Pauline hỏi khi thấy Dun đã ổn định trở lại, “sao anh nghĩ
đến việc dùng cái tên Dun? Ý em là, đây không phải một cái tên
thường thấy”.

“Ồ, phải, tên này của bên ngoại anh”, Dun trả lời, “họ là gia tộc
Dunniston, anh luôn tự giản đơn hóa nó thành Dun”.

“Em rất thích cái tên này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.