CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 344

Hai tay Lindy nắm chặt lấy xách tay của mình. Đó là chiếc xách
tay mà người Mỹ thường dùng, loại túi vải dệt bằng máy. Đúng,
quả thật cô rất căng thẳng. “Chị có tìm bố và mẹ”, cô nói, “dĩ
nhiên là cả Karen... và cửa hiệu tạp hóa nhà Anton. Nhưng mọi
người đâu cả rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

George đi đến trước Lindy, anh định ôm hoặc hôn nhẹ lên má cô.
Nhưng hành động như thế dường như quá thân mật với một
người phụ nữ đã lâu không gặp dù người đó là chị mình. Thế là,
George nắm tay cô, nói: “Chị vào nhà ngồi chơi chút nhé?”.

Lẽ ra Lindy nên tiếp tục câu hỏi vừa rồi, nhưng lại thôi, có lẽ bản
thân Lindy cũng sợ phải đối diện với câu trả lời. Nhằm phá tan
bầu không khí im lặng, George cố tình đi chậm hơn thường
ngày. Anh dìu Lindy cẩn thận đi qua nền gạch trước cửa bị rễ cây
đùn lên. Lúc đi, giày của Lindy phát ra tiếng đặc biệt. Trên người
cô cũng phát ra tiếng leng keng, Lindy thích loại trang sức bằng
kim loại không mấy quý giá.

Khi George mở cửa, tiếng chuông chống trộm chợt vang lên, âm
thanh này làm anh thấy nhẹ cả lòng: Sally và Samantha đều
vắng nhà. Thực tế, giờ anh rất cần một không gian yên tĩnh để
có thể trò chuyện với Lindy. George đặt chìa khóa trên tủ sách,
đi qua phòng khách bấm mật mã, sau đó quay người gọi Lindy:
“Chị vào đi”, anh nói, “cần em tìm cho chị chiếc áo khoác
không?”.

Lindy không trả lời. Cô đứng đó nhìn quanh nhà George: trên
tường treo chiếc thảm thêu George và Sally mang từ Florence về,
cửa sổ ô hình cung, cánh cửa thông đến các phòng kiểu Pháp.
Trần nhà treo chuỗi đèn hình trụ bằng thủy tinh, rọi ngay trên
mái tóc muối tiêu của cô. Dần dần, nét mặt cô dịu đi, mọi góc
cạnh sắc bén trên gương mặt đó dường như bỗng chốc bị mài
mòn. George cảm thấy Lindy như vừa được bao bọc bởi lớp kẹo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.