CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 38

cửa sổ ở ga tàu hỏa Penn bị che lấp bởi sơn dầu, nhằm phòng
tránh không kích, những tấm kính có vẻ giống hoa văn la bàn
giờ không còn trong suốt nữa. Mọi người ở đây có biết chuyện
này không? Không, dĩ nhiên họ không biết. Khoảng thời gian
này họ chẳng còn nhiều cơ hội đi tàu hỏa.

Anh nói tiếp, tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi nhà đều
treo rèm che kín cửa sổ trong thời kỳ hạn chế đèn đóm. Chà,
tình hình ở đây chẳng khác gì chiến trường phía Tây! Rõ ràng,
anh ngỡ quê nhà ít nhiều có thể miễn được một số tai họa chiến
tranh - anh ngỡ rằng ở đây, chiến tranh sẽ là chuyện của một thế
giới khác.

Chà, nhìn Davey Witt xem. Giờ Witt không chịu ngủ một mình
trong phòng. Có trời mới biết những chàng trai tội nghiệp này
đã chịu đựng ở nơi cách xa Baltimore vời vợi.

Bà Anton xoay chìa khóa ở ngăn kéo màu vàng đồng có khắc hoa
văn trong quầy thu tiền. Ngăn kéo kêu leng keng tựa như tấu
nhạc rồi mở ra. Bà lại mặc trang phục như mọi khi, nhưng tỏ ra
hoạt bát hơn trước nhiều. Ba người phụ nữ trong cửa hiệu chưa
từng thấy cảnh tượng này suốt nhiều năm qua. Khi nói “Hẹn
gặp lại quý khách” với họ, bà Anton gần như đang hát.

Ba người phụ nữ ra khỏi cửa hiệu, nửa đường họ gặp Pauline. Cô
mặc chiếc áo mouseline nền trắng hoa hồng, hệt như một khối
vải the nhẹ tênh, còn dùng một tay giữ lấy vành nón rơm để gió
không thổi bay nó đi. Điều thú vị là, chẳng hiểu sao bỗng nhiên
cô thay đổi màu sắc trang phục, và cũng ngay lúc này, mọi người
dần thay đổi cách nhìn về cô. Trang phục của cô từ màu đỏ nóng
bỏng và bắt mắt biến thành màu sắc mềm mại nhẹ nhàng, có lẽ
do thời tiết. Giờ mọi người rất mến cô! Cô chính là người Michael
cần, cô có thể làm cuộc sống của anh ấm áp hơn. Chú ý xem cô
gọi tên và chào hỏi ba người phụ nữ như thế nào: “Chào bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.