D-ne hất cằm lên, đổi chân vắt sang bên kia tiếp tục câu chuyện.
"... Chúng ta đều không thể sống thiếu một người nào đó".
"... Cậu nói cái gì...".
"Cậu hiểu mà. Rằng bản thân mình chỉ là một sự tồn tại trống rỗng.
Nếu không tìm được ý nghĩa tồn tại của mình trong người khác thì cậu sẽ
không thể sống nổi. Thực chất tự bản thân cậu không có sức sống, cũng
chẳng có ý nghĩa...".
"D-ne? Cậu đang nói gì vậy__!".
"Dù mới chỉ được một thời gian ngắn thôi, nhưng mỗi lần nhìn thấy
cậu là tớ lại cảm thấy khó chịu chết đi được. Cứ như thể... đang nhìn vào
chính mình trong gương vậy. Mặc dù có vẻ khuynh hướng của hai chúng ta
khác nhau. Nhưng chính cậu cũng đã nhận ra rồi phải không? Nếu như
người đó không còn cần cậu nữa... Mà không, người đó có lẽ đã không cần
đến cậu từ lâu rồi, chỉ là, cậu vẫn chưa đủ dũng khí để xác nhận chuyện đó.
Rồi sau đó bản thân cậu__".
"__Im ngay".
Bằng một giọng trầm đến mức chính bản thân mình cũng phải ngạc
nhiên, tôi buông ra một câu như thế.
"... Hi hi hi, chỉ là đùa thôi. Kể cả như vậy tớ vẫn muốn trở thành bạn
tốt với C-ta mà? Chắc điều này cũng chẳng phải đều cậu mong muốn,
nhưng hẳn cậu cũng hiểu rằng đây chính là vì lợi ích của cả hai bên mà,
phải không?".
... Con nhãi này.