Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã ở trong phòng của mình tuy nhiên tôi
cũng chẳng còn nhớ là mình đã đi vào nhà bằng cách nào nữa.
Tất cả chỉ là một giấc mơ. Một trò đùa. Một điều dối trá. Lừa gạt. Mê
tín.
Tôi cứ niệm đi niệm lại những điều này như thể nó là một câu thần
chú.
Sau khi tỉnh dậy chắc chắn tôi sẽ lại tiếp tục sống cuộc sống bình
thường như mọi ngày.
Vừa cầu nguyện như vậy, tôi vừa nằm run rẩy trong chăn, chờ cho đến
buổi sáng...
Tuy nhiên, những gì xảy ra sau đó chứng tỏ rằng lời cầu nguyện của
tôi đã không thể linh nghiệm.
Ngày hôm sau, một cậu bạn cùng trường với tôi chết, thân thể bị cắt
thành hai phần, nửa thân trên và nửa thân dưới.
Việc phát hiện ra một thi thể vào giờ nghỉ trưa ngay lập tức khiến cả
trường rơi vào một bầu không khí đầy ma quái.
Trong khi cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, các học sinh được
giữ lại chờ trong phòng học. Thế nhưng, mấy người bạn cùng lớp tôi là coi
vụ việc như thể chỉ là một tin tức ti-vi diễn ra ở một nơi nào đó không liên
quan đến mình, và bắt đầu trò chuyện vô cùng sôi nổi trong lớp, có lẽ cũng
giống nhóm chúng tôi mọi ngày, trước khi có sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Trong bầu không khí sôi nổi đó, chỉ có mình tôi ngồi thẫn thờ quan sát
từng thớ vân trên chiếc bàn học, với những ý nghĩ xoay vòng trong trí óc.
Đó là sự thật. Đó là sự thật. Đó là sự thật.