CUỐN SÁCH VỀ MẸ - Trang 100

XXVII

Thế đấy, tôi đã hoàn thành cuốn sách này và thật đáng tiếc. Trong khi tôi

viết, tôi ở cùng với mẹ. Nhưng Mẫu hậu mẹ tôi đã chết sẽ không đọc những
dòng viết này viết vì mẹ và do bàn tay đứa con đã viết với sự chậm trễ bệnh
hoạn. Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Đọc nhà thơ hiện đại đang vắt óc
để làm cho mình khó hiểu chăng? Quay ra bên ngoài, gặp lại những con khỉ
mặc quần áo người, tất cả do conã hội làm ra, chúng chơi bài và không
thích tôi và nói về những âm mưu chính trị của chúng trong mười năm đã
lỗi thời chăng?

Đôi khi, ban đêm, sau khi kiểm tra một lần nữa khóa cửa, tôi ngồi tay đặt

trên đầu gối và đèn tắt, tôi soi mình trong gương. Vây quanh bởi vài con bọ
hung của sầu muộn tôi đợi trước gương, trong khi những cái bóng xưa kia
từng là những kẻ ác của đời tôi giữa loài người, lướt đi trên sàn nhà như
những con chuột, trong khi những cái nhìn bất chợt, những cái nhìn cao
quý của người yêu, nàng Yvonne, sáng ngời, tôi đợi trước gương, tôi ngồi
đặt tay sấp, tôi đợi mẹ hiện ra dưới ánh trăng, nó là lời nhắn nhủ của mẹ.
Nhưng chỉ có những kỷ niệm ào đến. Kỷ niệm, đó là cuộc sống kinh khủng
không thuộc về cuộc sống và nó làm khổ ta.

Trong khi một con chó gào trong đêm, một con chó tội nghiệp than vãn

và nói lên nỗi đau của tôi thì tôi nhớ lại không chán. Tôi là đứa bé, mẹ rắng
bột tale cho tôi, rồi mẹ nhét tôi vào một cái gùi làm bằng ba cái gối, rồi
người mẹ trẻ và đứa bé cười rất nhiều. Mẹ đã chết. Giờ đây, tôi lên mười,
tôi ốm và mẹ thức trông tôi suốt đêm, dưới ánh sáng của chiếc đèn đêm
trên đặt một ấm pha trà nhỏ có nước hãm được hâm nóng, ánh sáng của
ngọn đèn đêm, ánh sáng của mẹ, mẹ ngủ gật bên tôi, chân mẹ đặt trên cái
lồng ấp, còn tôi thì rên rỉ để được mẹ ôm. Bây giờ, đó là vài ngày sau, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.