CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 109

chàng - làm thế không được. Nhưng cách nói là một chi tiết
không hề làm cô bối rối chút nào. Trước đây, cô đã gỡ được
những tình huống như vậy và cô có thể làm được chuyện đó lần
nữa.

Nằm trên giường, tắm trong ánh trăng mờ ảo, cô hình dung

trong đầu toàn bộ cảnh đó. Cô thấy cái vẻ ngỡ ngàng và sung
sướng hiện lên trên mắt Ashley khi chàng hiểu ra rằng cô thực
sự yêu chàng và nghe thấy những lời thốt ra từ miệng chàng,
xin cô hãy là vợ chàng.

Dĩ nhiên, lúc ấy cô sẽ phải nói rằng cô không thể nghĩ đến

chuyện lấy một người đàn ông đã đính hôn với một cô gái khác,
nhưng chắc chàng sẽ năn nỉ và cuối cùng cô sẽ chịu. Và hai
người sẽ quyết định trốn đi Jonesboro ngay chiều hôm ấy và...

Ôi, bằng giờ này đêm mai, cô đã có thể là bà Ashley Wilkes!
Cô ngồi dậy trên giường, ôm đầu gối và trong một thôi dài

hạnh phúc, cô thấy mình thực sự là bà Ashley Wilkes!..., là vợ
của Ashley! Thế rồi, một thoáng ớn lạnh len vào tim cô. Ngộ
nhỡ sự việc không diễn ra như thế thì sao? Giả sử như Ashley
không van xin cô bỏ trốn đi với chàng? Cô kiên quyết đẩy bật ý
nghĩ đó ra khỏi đầu.

“Mình sẽ không nghĩ đến điều đó bây giờ”, cô cương quyết tự

nhủ. “Nếu bây giờ mình nghĩ đến chuyện đó, mình sẽ đâm
hoang mang. Chẳng có lý gì mà sự việc lại không diễn ra như
mình mong muốn... nếu chàng yêu mình. Mà mình biết là
chàng có yêu mình!”.

Cô ngửa cằm và đôi mắt xanh nhạt với rèm mi đen lấp lánh

trong ánh trăng. Bà Ellen chưa bao giờ nói cho cô hay rằng ước
muốn và thành đạt là hai vấn đề khác nhau; cuộc đời chưa dạy
cô rằng không phải cứ chạy nhanh là thắng cuộc đua. Cô nằm
trong bóng tối loáng ánh bạc, mỗi lúc một thêm can đảm và xây
dựng những kế hoạch mà một cô gái mười sáu tuổi thường xây
dựng khi cuộc đời vui thú đến nỗi thất bại là điều không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.