CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1337

thân nàng: vui thích, sợ hãi, điên dại, hồi hộp, tự buông thả
mình cho những cánh tay quá mạnh, cho một đôi môi quá thô
bạo, cho số mệnh cuốn đi quá nhanh. Lần đầu tiên trong đời,
nàng gặp một người, một cái gì mạnh hơn nàng, một người mà
nàng không thể lấn át hoặc khuất phục, một người đang lấn át
và khuất phục nàng. Không hiểu làm sao, hai cánh tay nàng đã
quàng quanh cổ chàng, môi nàng run lên dưới môi chàng và họ
bay lên, lại bay lên trong bóng tối, một thứ bóng tối êm dịu,
xoáy lộn và bao trùm tất cả.

✽✽✽

Sáng hôm sau, khi nàng thức giấc, chàng đã đi khỏi và nếu

không có chiếc gối nhàu nát bên cạnh, hẳn nàng có thể nghĩ
những điều xảy ra đêm hôm trước chỉ là một giấc mơ cuồng phi
lí. Nàng nhớ lại mà đỏ dừ mặt. Và, kéo mền lên quấn quanh cổ,
nằm dài tắm trong ánh nắng sớm, nàng cố sắp xếp lại những ý
nghĩ lộn xộn trong đầu.

Có hai điều nổi bật hàng đầu. Nàng đã sống mấy năm với

Rhett, ăn ngủ với chàng, cãi lộn với chàng và đẻ cho chàng một
đứa con – thế mà vẫn chẳng hiểu gì chàng. Người đàn ông đã bế
nàng lên cái cầu thang gác tối om là một kẻ xa lạ mà trước đó,
nàng thậm trí không ngờ là có ở trên đời. Và bây giờ, mặc dầu cố
hết sức, nàng vẫn không thể bắt mình ghét người đó hoặc phẫn
nộ được. Người đó đã làm nhục nàng, làm đau, sử dụng nàng
một cách thô bạo suốt một đêm cuồng khấu và nàng đã hãnh
diện về điều đó.

Ôi, lẽ ra nàng phải lấy làm xấu hổ, phải xua đuổi chính cái

hồi ức về những phút hừng hực trong bóng tối xoáy lốc ấy! Một
bậc nữ lưu, một bậc nữ lưu quyền quí thật sự ắt không bao giờ
dám cất cao đầu sau một đêm như vậy. Nhưng mạnh hơn nỗi hổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.