Không người đàn ông nào có thể nói vậy với người đàn bà mình
yêu say mê như Rhett yêu Scarlett. Melanie chưa bao giờ thấy
điều xấu, chưa bao giờ thấy sự tàn ác và giờ đây, lần đầu tiên
nhìn vào những cái đó, nàng thấy thật khó tin. Anh ấy say và
ốm đấy thôi. Mà trẻ con ốm thì cần được chiều một chút.
- Thôi! Thôi! Nàng nói giọng êm ái. Đừng nói nữa, em hiểu.
Chàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt vằn tia máu ngước nhìn
nàng, hung dữ, gạt tay nàng ra.
- Không, lạy Chúa, cô không hiểu được. Cô không thể hiểu
được... Cô.. cô quá tốt nên không thể hiểu nổi đâu. Cô không tin
tôi nhưng tất cả những cái đó là có thật và tôi là một con chó. Cô
có biết tại sao tôi làm thế không? Tôi phát điên phát cuồng vì
ghen. Cô ấy không bao giờ yêu tôi, mà tôi cứ ngỡ có thể làm cho
cô ấy yêu mình. Nhưng cô ấy chẳng bao giờ thiết đến tôi. Cô ấy
không yêu tôi. Cô ấy yêu...
Đôi mắt say dữ, đắm đuối của chàng bắt gặp cái nhìn của
Melanie và chàng ngừng bặt, miệng há hốc, như thể lần đầu
tiên nhận ra mình đang nói với ai. Mặt nàng tái nhợt và căng
thẳng, nhưng mắt nàng bình tĩnh, dịu dàng, đầy thương cảm và
lộ rõ vẻ không tin. Đôi mắt nâu ấy sáng rực một niềm thanh
thản và vẻ ngây thơ nơi đáy sâu hiền dịu của chúng như một
đòn quất vào mặt chàng, xua đi phần nào hơi men trong óc,
chặn đứng những lời điên dại đang ào ào tuôn ra từ miệng
chàng. Chàng đâm ấp úng, mắt lảng đi tránh mắt nàng, chớp
nhanh cố định thần lại.
- Tôi là một tên đê mạt, chàng lầm rầm, lại gục đầu vào lòng
nàng một cách mệt mỏi. Nhưng chưa đến nỗi đê mạt quá đáng.
Và nếu tôi nói với cô thế, cô sẽ không tin, phải không? Cô quá tốt
nên mới không tin. Trước khi gặp cô, tôi chưa từng biết một
người nào tốt thực sự. Cô không tin, phải không?
- Không, em không tin, Melanie nói, giọng dỗ dành, lại vuốt
tóc chàng. Chị ấy sắp bình phục rồi. Thôi nào, thuyền trưởng