CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1375

CHƯƠNG LVII

N

gười phụ nữ mà Rhett đưa lên chuyến xe lửa đi Jonesboro,

một tháng sau, là một nàng Scarlett xanh xao, gầy yếu. Wade và
Ella cùng đi với mẹ, chúng lặng lẽ và lúng túng trước bộ mặt
nhợt nhạt và bất động của nàng. Chúng bám riết lấy Prissy vì
ngay cả bộ óc trẻ dại của chúng cũng cảm thấy có một cái gì dễ
sợ trong bầu không khí lạnh nhạt, bàng quan giữa mẹ chúng và
cha dượng chúng.

Mặc dù còn rất yếu, Scarlett vẫn về ấp Tara. Nàng cảm thấy

nếu còn ở lại Atlanta thêm một ngày nữa, nàng sẽ chết ngạt vì
nỗi đầu óc mệt rã của nàng cứ quay cuồng, quay cuồng hoài
trong cái vòng luẩn quẩn những ý nghĩ vô bổ về tình cảnh rối
bời như đứa trẻ lạc giữa một xứ sở ác mộng không một cột mốc
nào dẫn lối.

Giống như trước đây đã rời Atlanta chạy giặc xâm lược, nay

nàng lại chạy trốn khỏi thành phố này một lần nữa, dẹp những
lo âu vào tận đáy sâu tâm trí bằng cái phép tự vệ cũ nàng vẫn
dùng khi đối mặt với thế giới: “Lúc này, mình chưa muốn nghĩ
đến chuyện đó. Bây giờ mà nghĩ thì không chịu nổi. Ngày mai,
về ấp Tara mình sẽ nghĩ. Ngày mai, mọi sự sẽ khác”. Dường như
nếu trở về với cái tịch lặng và những cánh đồng bông xanh rờn
của quê nhà, mọi buồn phiền của nàng sẽ bay biến hết và nàng
sẽ có thể bằng cách nào đó vun vén những ý nghĩ tơi tả của
mình lại thành một cái gì khả dĩ tạo cho nàng một lí do để sống.

Rhett nhìn theo cho đến khi con tàu khuất bóng. Mặt chàng

lộ một vẻ suy tư chua chát, không chút thú vị. Chàng thở dài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.