CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1377

Cái cảnh những đồng bông mọc lên tươi tốt, đối với cô ấy, còn
hiệu nghiệm hơn mọi liều thuốc bổ của bác sĩ Meade.

- Anh ngồi chơi, Melanie nói, đôi tay lính quính. Rhett quá to

lớn, đầy nam tính và những con người quá vượng chất đực bao
giờ cũng làm cho nàng mất bình tĩnh. Dường như họ phát ra
một sức mạnh và sinh lực khiến nàng cảm thấy mình bé hơn,
yếu hơn là trong thực tế. Nom chàng đen trũi, dữ dội và những
bắp thịt vai lực lưỡng cuồn cuộn lên dưới lần áo vải lanh trắng
làm nàng phát sợ. Có lẽ nào nàng đã từng thấy toàn bộ sức
mạnh ngược ngạo này quì dưới chân mình? Và chàng đã từng
áp mái đầu tóc đen này gục trong lòng mình? “Ôi, lạy chúa!”
nàng bối rối nghĩ thầm và lại đỏ mặt lên.

- Cô Melly, chàng dịu dàng nói, sự có mặt của tôi có làm

phiền cô không? Cô có muốn tôi đi khỏi không? Xin cô cứ nói
thẳng.

“Ôi”, nàng tự nhủ “anh ấy có nhớ! Và anh ấy biết mình bối rối

chừng nào!”

Nàng ngước mắt nhìn chàng, vẻ van lơn và bỗng nhiên hết

bối rối, ngượng ngùng. Cặp mắt chàng thật trầm lặng, ân cần và
thông cảm đến nỗi nàng tự hỏi làm sao mình lại cuống lên một
cách ngu xuẩn như vậy. Mặt chàng nom có vẻ mệt mỏi và buồn
– Melanie ngạc nhiên nghĩ – không phải chỉ thoáng buồn mà rất
buồn. Làm sao nàng có thể nghĩ là chàng thô thiển tới mức nêu
ra những chuyện mà cả hai cùng muốn quên đi.

“Tội nghiệp, anh ấy lo lắng cho Scarlett biết mấy”, nàng nghĩ

thầm và cố mỉm cười.

- Anh ngồi xuống đi, thuyền trưởng Butler.
Chàng nặng nề gieo mình xuống ghế và nhìn Melanie nhấc

đồ khâu lên.

- Cô Melanie, tôi đến để xin cô một ân huệ rất lớn và (chàng

mỉm cười, nhưng miệng lại kéo rệch xuống) kêu gọi cô giúp một
tay trong một trò lừa đảo mà tôi biết là cô sẽ chùn lại ghê tởm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.