CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 138

CHƯƠNG VI

H

ọ qua sông và cỗ xe leo lên đồi. Ngay cả trước khi trại Mười

hai Cây Sồi hiện ra trong tầm mắt, Scarlett đã trông thấy một
đám khói lơ lửng lười nhác trên những ngọn cây cao và ngửi
thấy mùi thơm hòa trộn của gỗ bồ đào cháy, của thịt lợn và thịt
cừu quay.

Những bếp lò đào vào đất ngoài trời, được đốt chay âm ỉ suốt

từ đêm hôm trước, giờ hẳn đã trở thành những máng dài đầy
những hòn than đỏ hồng với những xiên thịt xoay xoay bên
trên, rớt từng giọt mỡ xuống lớp than, kêu xèo xèo. Scarlett biết
mùi thơm được gió mang đi ấy tỏa từ lùm cây sồi lớn đằng sau
ngôi đại sảnh. Ông John Wilkes bao giờ cũng tổ chức tiệc ngoài
trời ở đó, trên triền dốc thoai thoải dẫn tới vườn hồng, một
khoảng râm mát dễ chịu, phải, dễ chịu hơn nhiều so với chỗ mà
gia đình Calvert, chẳng hạn, thường chọn trong những dịp
tương tự. Bà Calvert không thích những món thịt nướng cả con
và nói rằng mùi gây còn lại trong nhà hàng mấy ngày, thành
thử bao giờ khách khứa cũng nhễ nhại mồ hôi trên một chỗ đất
phẳng không chút bóng râm cách nhà khoảng nửa cây số.
Nhưng John Wilkes, nổi tiếng khắp hạt về đức hiếu khách, quả
là biết cách tổ chức một bữa tiệc ngoài trời như thế nào.

Những chiếc bàn dài kê mễ dùng cho tiệc ngoài trời, phủ

những tấm khăn trải đẹp nhất của gia đình Wilkes, bao giờ
cũng đặt trong bóng râm dày đặc nhất, giữa hai hàng ghế băng
không có thành tựa lưng, ai không thích ghế băng thì đã có
hàng loạt ghế tựa, gối quỳ và đệm để rải rác khắp khoản vườn.
Cách một quãng vừa đủ để khách khứa khỏi bị hun khói, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.