CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1474

tiếp tục chiến đấu. Nàng nghĩ đến ấp Tara và cảm thấy như có
một bàn tay mát rượi, âu yếm vỗ về trái tim nàng. Nàng hình
dung thấy ngôi nhà trắng lấp lánh chào đón nàng qua những
vòm lá mà mùa thu đang nhuộm đỏ dần. Nàng đã cảm thấy cái
tịch mịch của hoàng hôn đồng quê trùm xuống nàng như một
ân phước, cảm thấy sương rơi trên những thửa ruộng bông
xanh điểm những đốm trắng xốp, thấy màu đất đỏ tươi và vẻ
đẹp buồn bã, sẫm tối của những rặng thông trên dãy đồi nhấp
nhô như sóng.

Nàng cảm thấy hình ảnh đó phần nào an ủi và tiếp sức cho

nàng. Mật phần nỗi đau và nuối tiếc điên cuồng của nàng được
tạm dẹp sang bên. Nàng đứng một lúc, nhớ lại những chi tiết
nhỏ: lối đi giữa hai rặng tuyết tùng dẫn đến ấp Tara, những bụi
nhài xanh biếc nổi bật trên những bức tường trắng, những tấm
rèm trắng lay động. Và Mammy sẽ có mặt ở đó. Bỗng nhiên,
nàng thấy cần Mammy ghê ghớm, cần như khi nàng còn bé, cần
bộ ngực rộng của bà để ngả đầu vào, cần bàn tay đen sứt sẹo của
bà để vuốt tóc nàng. Mammy, sợi dây cuối cùng gắn với thời
xưa.

Với tinh thần của dòng dõi nàng vốn không bao giờ chịu

thua, kể cả khi đối mặt với thất bại, Scarlett vênh cằm lên. Nàng
có thể chiếm lại được Rhett. Nàng biết mình làm được việc đó.
Chưa có người đàn ông nào cưỡng lại được nàng, một khi nàng
đã quyết tâm chinh phục.

“Ngày mai về ấp Tara, mình sẽ suy nghĩ về toàn bộ chuyện

này. Lúc đó, mình sẽ đủ sức chịu đựng. Mai, mình sẽ nghĩ cách
chiếm lại Rhett. Xét cho cùng, mai là một ngày mới”.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.