CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 182

không bao giờ kể với ai hết.” Cô thu hết nghị lực để quay vào
nhà, để lại leo lên cầu thang và vào một buồng ngủ khác.

Vừa quay lai, cô liền trông thấy Charles vào nhà từ đầu đằng

kia dãy hành lang dài. Khi trông thấy cô, Charles bèn rảo bước
tới. Đầu tóc cậu ta rối bù, mặt đỏ như gấc vì xúc động.

- Scarlett có biết chuyện gì đã xảy ra không? - Cậu kêu lớn

trước cả khi tới bên cô. - Scarlett có nghe thấy không? Paul
Wilson vừa từ Jonesboro phóng ngựa tới báo tin!

Cậu dừng lại hổn hển khi bước tới bên Scarlett. Cô không nói

gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

- Ông Lincoln đã kêu gọi trai tráng binh sĩ... tôi muốn nói là

quân tình nguyện bảy mười lăm nghìn quân!

Lại ông Lincoln! Đàn ông có bao giờ nghĩ đến cái gì thật sự là

quan trọng không nhỉ? Làm sao cái anh chàng ngốc này lại chờ
đợi cô phấn khích với những trò diễn của ông Lincoln trong khi
trái tim cô đang tan nát và thanh danh cô coi như bại hoại?

Charles đăm đăm nhìn cô. Mặt cô trắng bệch như tờ giấy và

đôi mắt nhỏ long lanh như hai viên ngọc bích. Cậu chưa bao giờ
thấy mặt một cô gái nào bốc lửa như vậy, chưa thấy một ánh
hừng hực như vậy trong mắt bất kỳ ai.

- Tôi thật vụng về, cậu nói - Lẽ ra tôi phải nói với Scarlett nhẹ

nhàng hơn. Tôi quên mất là phụ nữ rất dễ xúc động. Tôi rất ân
hận đã làm cho Scarlett hoang mang đến thế. Scarlett không
cảm thấy muốn ngất xỉu đấy chứ? Tôi đi lấy cho Scarlett một
cốc nước nhé?

- Không - cô nói và cố gượng cười.
- Ta ra ngồi trên một cái ghế dài nhé? - Cậu hỏi và khoác tay

Scarlett.

Cô gật đầu và cậu cẩn trọng đỡ cô bước xuống thềm trước

nhà, dẫn qua bãi cỏ tới chiếc ghế dài bằng sắt dưới bóng cây sồi
lớn nhất ở sân trước. Phụ nữ thật là liễu yếu đào tơ, cậu nghĩ,
mới chỉ nghe nhắc đến chiến tranh và khốc liệt đã muốn ngất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.