CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 261

ấy… mọi sự nhộn nhạo vui vẻ, nhã nhạc tưng bừng này, tội
nghiệp chị ấy.

- Tôi rất thông cảm, - Butler nói, cố làm bộ trang nghiêm,

nhưng khi quay lại với một cái nhìn dò xét vào thấu tận đáy cặp
mắt dịu dàng đầy âu lo của Melanie, sắc diện chàng bỗng thay
đổi ngoài ý muốn của chàng, một vẻ kính trọng và hòa ái hiện
trên gương mặt ngăm đen – Tôi thấy bà quả là một phụ nữ can
đảm, thưa bà Wilkes.

“Không có một lời nào khen mình”, Scarlett công phẫn nghĩ

thầm, trong khi Melly mỉm cười ngượng ngùng, đáp:

- Lạy Chúa, đâu phải thế, thuyền trưởng Butler. Có điều là

ban bảo trợ bệnh viện cần chúng tôi đứng quầy này vì đến phút
cuối cùng… Một chiếc áo gối ạ? Đây, cái này đẹp tuyệt, lại thêu
cờ ở trên mặt.

Nàng quay sang ba chàng trong đội khinh kỵ vừa tới bên

quầy. Trong một lúc, Melanie nghĩ thuyền trưởng Butler thật dễ
thương. Sau đó, nàng lại ước có cái gì chắc chắn dày dặn hơn
tấm vải mắt rây ngăn giữa váy nàng với cái ống nhổ đặt ngay
mé ngoài quầy, vì các kỵ sĩ ta, khi phóng những tia nước bọt
đậm đặc nicotin thuốc lá, thường nhằm thiếu chính xác hơn
khi sử dụng những khẩu súng tay kỵ binh của mình. Rồi khách
kéo đến đông hơn, khiến nàng quên cả viên thuyền trưởng,
Scarlett lẫn chiếc ống nhổ.

Scarlett ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đẩu, tự quạt cho mình,

không dám ngẩng lên nhìn, lòng thầm ước thuyền trưởng
Butler trở về chỗ của mình đi cho rồi.

- Ông nhà mất đã lâu?
- À vâng, lâu rồi. Gần một năm.
- Chắc là bằng cả thiên thu.
Scarlett không biết chắc một thiên thu là gì, nhưng cái tính

chất trêu chọc trong giọng của Butler thì rõ ràng không thể lầm
được, nên nàng chẳng nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.