CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 283

thiết gì đến Liên bang và còn bảo chúng ta sắp bị đánh bại.
Nhưng anh ta nhảy tuyệt vời.

Hai thính giả của nàng kinh hãi không nói nên lời.
- Tôi chán ngồi ru rú xó nhà lắm rồi, tôi không chịu như thế

nữa đâu. Nếu tất cả đều nói ra nói vào về tôi đêm qua, có nghĩa
là thanh danh của tôi đã mất và họ có nói thêm gì khác nữa
cũng chẳng quan trọng.

Nàng không hề nhận ra rằng cái ý đó chính là của Rhett

Butler. Nó đến rất đúng lúc và hoàn toàn phù hợp với điều nàng
đang nghĩ.

- Ôi! Mẹ cháu sẽ nói sao khi biết chuyện này? Mẹ cháu sẽ nghĩ

thế nào về cô?

Scarlett chợt thấy áy náy đến lạnh người khi nghĩ đến nỗi

bàng hoàng của bà Ellen nếu bà được biết hành vi ô nhục của
con gái. Song nàng lại vững dạ với ý nghĩ rằng Atlanta cách ấp
Tara những hai mươi lăm dặm. Chắc chắn cô Pitty sẽ không kể
với mẹ, vì như thế chẳng hoá ra cô là một người giám hộ tồi lắm
sao. Và nếu cô Pitty không mách thì chẳng sao cả.

- Cô nghĩ… - bà Pitty nói, - phải, cô nghĩ rằng tốt nhất là cô

nên viết thư cho bác Henry về chuyện này… mặc dầu cô rất
không muốn làm chuyện này… nhưng bác là người đàn ông duy
nhất trong gia đình ta… để bác đến cự cho tay thuyền trưởng
Butler một trận… Ôi, lạy Chúa, giá mà Charlie còn sống…
Scarlett, cháu không bao giờ, không bao giờ được nói chuyện với
con người đó nữa.

Melanie từ nãy vẫn ngồi yên, hai tay đặt trên lòng, đĩa bánh

quế đã nguội còn nguyên. Nàng đứng dậy, đi vòng ra sau ôm lấy
cổ Scarlett.

- Chị thân yêu, - nàng nói, - chị đừng quá xúc động. Em hiểu,

đêm qua chị đã làm một điều dũng cảm, giúp cho bệnh viện rất
nhiều và nếu kẻ nào dám nói động đến chị một câu nhỏ, em sẽ
liệu với họ… Cô Pitty, cô đừng khóc. Thật cực cho Scarlett, chả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.