CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 284

được đi đến đâu. Chị ấy còn trẻ măng. (Nàng lùa ngón tay vào
mớ tóc đen của Scarlett). Và có lẽ thỉnh thoảng tất cả chúng ta
cũng nên đến các cuộc vui giao tế thì tốt hơn. Có lẽ chúng ta đã
quá vị kỷ, cứ ngồi nhà mà ôm khư khư lấy nỗi đau buồn của
mình. Thời chiến không giống như những thời kỳ khác. Cứ nghĩ
đến tất cả những chiến binh hiện ở thành phố ta, đang sống xa
nhà, không có lấy một người bạn để tối tối đến chơi… những
thương binh trong bệnh viện tuy đã đỡ và đi lại được, nhưng
chưa hồi phục đến mức có thể trở lại quân đội… phải, cứ nghĩ
thế thì thấy chúng ta quá đã ích kỷ. Ngay bây giờ, chúng ta –
cũng như mọi người khác – đúng ra phải đón ba người dưỡng
bệnh về nhà mình, và mỗi chủ nhật mời mấy chiến sĩ đến ăn
tối. Thôi, Scarlett, chị đừng lo phiền. Mọi người sẽ thôi không xì
xào khi họ hiểu ra. Cô và em đều biết chị yêu thương anh
Charlie.

Scarlett tuyệt nhiên không lo phiền, mà chỉ thấy khó chịu

với đôi bàn tay mềm mại của Melanie đang vuốt tóc mình. Nàng
những muốn nguẩy đầu một cái mà nói: “Tào lao!” vì nàng vẫn
thấy ấm lòng khi nhớ lại đêm qua đám vệ binh, dân binh cùng
thương binh ở bệnh viện đã giành nhau như thế nào để được
nhảy với nàng. Thiên hạ thiếu gì người mà lại phải cần đến
Melly bênh vực nàng! Cảm ơn, tôi có thể tự bảo vệ được và nếu
những mụ già thối miệng muốn la lối thì… dào, tôi đâu có cần
mấy cái lưỡi già nanh nọc ấy. Thế giới còn vô khối sĩ quan đẹp
trai, việc gì phải bận tâm đến những chuyện ngồi lê đôi mách
của các mụ già.

Bà Pittypat đang chấm nước mắt theo lời dỗ dành của

Melanie thì Prissy mang vào một bì thư dầy cộp.

- Thơ gửi cô, thưa tiểu thư Melly. Một thằng bé da đen mang

đến.

- Gửi ta ư? – Melly ngạc nhiên hỏi, đồng thời xé phong bì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.