Lãnh Hạ không ngồi xuống theo hắn, nàng cúi đầu nhìn Đông Phương
Nhuận, nhún vai hỏi: “Vậy ta là ai?”
Đông Phương Nhuận cũng nhún vai, thuận miệng đáp: “Ai biết được,
một sát thủ của một quốc gia nào đó? Thủ lĩnh của một tổ chức? Hay
là…….một người khác.”
Lãnh Hạ từ chối cho ý kiến, cũng không nói là phải hay không phải.
Nàng không muốn nói bí mật trong lòng mình cho người khác ngoài
Chiến Bắc Liệt: “Thì ra người đó là Viên Giáp, hắn là người đầu tiên khiến
ta thua thiệt.”
Đông Phương Nhuận thở dài: “Chân của hắn đã bị các ngươi phế đi, cả
đời này đều là một phế nhân.”
Lãnh Hạ không có nửa phần đồng tình, hơn nữa nhìn Đông Phương
Nhuận thở dài, càng cảm thấy châm chọc: “Ngươi sắp xếp hắn ở bên Đông
Phương Lỗ, dùng hắn để biết hành động của Đông Phương Lỗ, dù Đông
Phương Lỗ muốn làm gì ngươi cũng biết, nếu có tác dụng thì âm thầm giúp
đỡ, còn nếu vô dụng thì mặc kệ hắn. Thân phận gian tế như vậy, ngươi đã
sớm đoán được kết cục của hắn, dù không phải ta thì khi Đông Phương Lỗ
phát hiện, hắn cũng sẽ chết.”
“Phải, cho nên kết cục này, có lẽ là tốt nhất.” Đông Phương Nhuận cũng
không có chút xấu hổ nào, gật đầu thứa nhận: “Muốn làm đại sự, không thể
câu nệ tiểu tiết.”
Hắn ngửa đầu, nhìn thẳng vào Lãnh Hạ, cười nhợt nhạt, trong mắt có vài
tia bi thương không nói nên lời: “Phía sau ta có một đám người, ta có trách
nhiệm với gia đình và bản thân họ, Đông Sở không giống Đại Tần huynh đệ
thân thiết. Nếu ta ngã xuống thì những người phía sau ta đều phải chết
cùng, hy sinh một hai người để đổi lấy mạng của những người khác, buôn
bán này không thể không làm.”