Vừa dứt lời, Tiểu thái giám liền không dám nhiều lời nữa, Thường công
công là ai, toàn bộ hoàng cung không ai không biết, luôn luôn ỷ vào hoàng
thượng tín nhiệm, nên tác oai tác quái, thế mà giờ cũng bị giữ lại đây, hắn
nào dám nói gì.
Hắn khúm núm đi theo tiểu binh rời đi.
Đông Phương Nhuận nhàn nhạt lắc đầu, quay người lại liền nhìn thấy
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đang đứng khoanh tay ở phía xa thản nhiên xem
trò hay.
Chiến Bắc Liệt khoác áo choàng đen, ưng mâu mày kiếm, đường nét sắc
bén, dáng người cao ngất, nhìn hắn như một ngọn núi đồ sộ.
Lãnh Hạ mặc áo khoác trắng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp mộc mạc,
thanh nhã xuất trần, mờ ảo trong bầu trời đầy tuyết.
Hai người đứng sóng vai, ngay cả biểu tình trên mặt cũng giống nhau,
lãnh liệt và có vài tia trêu chọc, một chút ý cười, xứng đôi,…..
Chói mắt.
Đông Phương Nhuận hơi nheo mắt lại.
Hắn đi lên trước vài bước, hơi nhếch miệng, tiếng nói luôn ôn nhuận:
“Mới thế đã không chịu nổi.”
“Nếu để mặc ngươi tiếp tục ở lại đây……..” Lãnh Hạ cong khóe môi,
trong thanh âm ẩn chứa vài phần khinh thường, nói: “Sẽ lấy được lòng
quân, vô cùng bất lợi cho hắn.”
Đông Phương Nhuận nhàn nhạt cười cười, cảm giác được cái lạnh lẽo
của bông tuyết, một tia lãnh ý truyền vào trong thân thể.