Nàng không có thời gian đi mở quan tài xem bên trong là ai, nàng phải
rời khỏi cái nơi lạnh lẽo này, tìm một chỗ ấm áp để Chiến Bắc Liệt có thể
khôi phục nhiệt độ cơ thể.
Cánh cửa băng được mở ra, một luồng nhiệt bình thường phả vào mặt,
một tòa cung điện to lớn cũng hiện ra ở trước mắt Lãnh Hạ.
Tòa cung điện này hoàn toàn khác bên ngoài, không lạnh một chút nào,
biệt lập với căn phòng băng kia, không thấy có chút âm hàn nào.
Trước mắt là một tòa đại điện rất rộng lớn, mặt đất lát đá thanh hoa, trần
nhà chạm trổ hoa lương mộc, ở giữa có một tượng đồng thật lớn, hai bên
chạm khắc gỗ long kim trụ, đỉnh thiên lập địa, trên mặt tường tương khảm
hai hàng dạ minh châu rất lớn, soi sáng toàn bộ đại điện.
Cửa điện làm bằng đá rất lớn và nặng nề, phía trên có trạm trổ hình bạch
long ngậm châu bay lên, vô cùng uy vũ.
Lãnh Hạ chậm chạp bước xuống cầu thang, hít một hơi thật sâu.
Ai có thể nghĩ được, phía dưới Tuyết sơn lại có một cung điện như thế
này, khí thế hào hùng, điêu luyện sắc sảo!
Nàng không nghĩ nhiều nữa, đến bây giờ, đây là nơi nào đã được khắc
họa rõ nét.
Lãnh Hạ cõng Chiến Bắc Liệt đi xuống cầu thang, đẩy cửa một gian
phòng, đặt hắn xuống giường, gian sương phòng này rộng rãi mà ngăn nắp
sạch sẽ, ngoại trừ đầy bụi ra thì cũng khá ổn, nàng cởi bộ y phục ướt đẫm
của hắn ra, dùng ga giường lau khô tóc cho hắn, sau đó sang phòng bên
cạnh lấy hai cái chăn đắp hết lên người hắn, điều chỉnh ổn thỏa.
Lúc này khuôn mặt Chiến Bắc Liệt đã khôi phục chút hồng hào.