Chiến Bắc Liệt mày kiếm hơi nhíu, hắn đã đoán được ý nghĩ của nàng,
ngoài việc có thể dọa người trong thành Trường An này quả thật không có
việc gì dùng đến hắn. Tây Cương quân doanh tuy nói chiến sự đã ngưng
nhưng dù sao dời xa kinh thành cũng không an toàn, giao cho Lãnh Hạ
cũng tốt, dù sao ở trong tay mẫu sư tử, tiểu tử này cũng không làm gì được.
Hắn liếc Chiến Bắc Việt một cái gật đầu nói: “Có thể”
Hai người nhanh chóng hoàn thanh mua bán dân cư, đáng thương là cái
dân cư bị bán kia hoàn toàn không biết sau này sẽ gặp phải nạn gì.
Chiến Bắc Việt nhất thời hoan hô một tiếng rung trời: “Nhị tẩu, từ nay
về sau, ta nghe nhị tẩu, sai đâu đánh đó, ngươi bảo ta đi hướng đông ta sẽ
không đi về phía tây, bảo ta đánh chó ta sẽ không đuổi gà!”
Lâm Thanh ở phía sau ném cho hắn một ánh mắt thương hại, đơn thuần,
rất đơn thuần a! Bị người đem bán còn hiến kế sao?
Chiến Bắc Liệt nhìn về một tử sĩ duy nhất không bị treo – Mị nương,
hỏi: “Chính là nàng?”
Lúc này, Mị nương hai tay hai chân đều bị xích, bị trói ở một bên vách
tường, quần áo vẫn hoàn hảo, búi tóc có hơi hỗn độn, sắc mặt tái nhợt,
không phải bộ dạng của kẻ chịu hình.
Chiến Bắc Liệt khiêu mi, ngạc nhiên hỏi: “Không dùng hình?”
Lâm Thanh nhất thời hai mắt tỏa sáng, hưng phấn trả lời; “Vương gia,
đây đều là biện pháp của cô nương nhà ta.”
“Cô nương nhà ta” nghe thật sự đáng giận, Chiến Bắc Liệt đen mặt,
hung hăng trừng mắt liếc hắn, ngược lại hỏi Cuồng Phong: “Chiêu gì?”