CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1676

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, rót một

chén trà đưa cho rồi mới lên tiếng: “Con có chí lớn là tốt, nhưng lại không
biết nghĩ sâu xa, nếu cứ thiếu kiên nhẫn như thế thì sao có thể ngồi lên bị trí
kia!”

Mộ Dung Lãnh Nhàn ngượng ngùng nhận lấy chén trà, ổn định tinh thần

rồi gật đầu đáp: “Vâng, mẫu hậu, nhi thần sẽ chú ý.”

Lúc này Hoàng hậu mới hài lòng, cười lạnh phân tích: “Hạ lệnh này thì

chẳng phải bọn chúng sẽ nháo nhào đi tìm lão già kia sao, phân tán lực chú
ý của bọn chúng mới có thời gian cho chúng ta chuẩn bị.”

“Nhưng…….” Mộ Dung Lãnh Nhàn chần chừ một lát rồi mới hỏi: “Nếu

có người tìm được thật…….”

“Không thể nào!” Hoàng hậu cũng không ngẩng đầu, giơ bàn tay lên

thưởng thức màu móng mới sơn, rất chắc chắn: “Thích khách có thể vào
cung bắt cóc lão già kia thần không biết quỷ không hay, thì sẽ không bị tìm
được một cách dễ dàng đâu. Hơn nữa, dù có tìm được thì ta vẫn có cách để
con ngồi lên vị trí kia.”

Mộ Dung Lãnh Nhàn sửng sốt, buông chén trà xuống, kinh ngạc nhìn bà

ta: “Mẫu hậu, người nói có cách……….”

Hoàng hậu nâng mi lên nhìn ái nữ, khé môi nhếch lên một nụ cười thâm

sâu khó lường, chậm rãi đứng dậy.

Đây chính là tẩm cung của bà ta, bên ngoài lại có tâm phúc canh chừng,

đương nhiên là không có gì phải sợ, bà ta đi vào gian trong, rồi cầm một
hộp gỗ quý giá đi ra ngoài.

Trong vẻ kinh ngạc của Mộ Dung Lãnh Nhàn, chậm rãi mở hộp ra, mở

ra một con dấu vàng rực lẳng lặng nằm trong ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.