CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1697

Không có ai biết nàng đến làm gì, nói gì, nhưng từ hôm ấy trở đi, tất cả

những quan viên này đều có chút khác biệt, không tham dự đến bất kỳ tranh
đấu nào nữa, trên triều cũng thận trọng, tuân thủ quy tắc, thờ ơ lạnh nhạt
với các phe cánh của các Hoàng tử, duy trì thái độ trung lập.

Mà đồng thời, các Hoàng tử khác đối lập hẳn với Lãnh Hạ nhàn nhã dạo

chơi, tranh đấu một mất một còn.

Bốn ngày sau, Phượng Tê cung hạ chỉ.

Đại khái là nói, Nam Hàn rục rịch, liên tiếp tụ tập quân đội ở biên giới, ý

đồ muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Vệ vương đã biến mất hơn một
tháng, nước không thể một ngày không có vua, nên đến ngày mùng bảy
tháng năm, Hoàng hậu buông rèm chấp chính, các quan lại tiến cử, chọn ra
một người tài đức vẹn toàn nhiếp chính, thống lĩnh đất nước đến khi tìm
được Vệ vương.

Lãnh Hạ nghe thánh chỉ này xong, tinh tế nắm được điểm mấu chốt

trong ấy: Người tài đức vẹn toàn.

Nếu bình thường thì phải nói chọn ra một Hoàng tử, mà chữ ‘Người’

này, lại mang thâm ý khác……

Khóe môi khẽ cong lên, vẫy vẫy tay với lão ngoan đồng đang chơi vui

vẻ, đợi ông nhảy lại gần rồi thì thầm vài câu, lão ngoan đồng hai mắt sáng
ngời, rất hưng phấn, khoa chân múa tay, gật đầu liên tục: “Chơi rất vui! Nha
đầu, nên sớm giao mấy chuyện vui này cho lão nhân gia!”

Hai người liếc nhau, Lãnh Hạ cười bí hiểm, lão ngoan đồng cười xảo trá.

Đột nhiên, ông liếc mắt nhìn Mộ Nhị đang đứng ở phía xa, vẻ hưng phấn

trên mặt liền biến mất, sợ sệt rụt đầu trốn ra phía sau Lãnh Hạ, lẩm bẩm: “Ở
đây lâu như vậy, buồn bực sắp chết còn phải nhìn tên đầu gỗ kia……..”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.