CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1711

Lục đệ này đã không còn khả năng làm gì nữa, cho nên hắn không thèm để
tâm.

Nào ngờ, hắn ta lại đi theo Mộ Dung Tiêu!

Mộ Dung Tề vẫn có dáng vẻ như trước, râu ria xồm xoàm, vành mắt

thâm đen, nhưng trong mắt lại có vài phần sảng khoái đập nồi dìm thuyền,
hắn cười gằn: “Tam ca, Chỉ huy sứ Hoàng thành vệ đã chết, dù là ai làm thì
cũng đã cho Lục đệ ta một cơ hội tuyệt hảo, ngươi có nhớ rõ không, phó
Chỉ huy sứ là người của ai?”

Hắn cười ha ha, giọng nói sắc nhọn mà ác ý: “Bây giờ là hai vạn đối

chiến một vạn, ngươi có phần thắng không? Đến lúc năm vạn quân của
ngươi phá được thành thì ngươi đã thành vong hồn rồi!”

Sự tình phát triển như thế này quả thật là rất bất ngờ!

Tứ Hoàng tử ôn nhuận hiếu nghĩa lại không để ý tới sự sống chết của

Hoàng đế, mà Tam Hoàng tử thì rõ ràng mưu đồ đã lâu, Lục hoàng tử tuy
đại thế đã mất, nhưng thế lực cũng còn không ít……..

Đột nhiên, một tiếng quát nghiêm nghị vang lên: “Câm miệng!”

Hoàng hậu vỗ án, phẫn nộ quát to: “Hoàng thượng không rõ tung tích,

loạn trong giặc ngoài, các ngươi lại dám…. tranh quyền đoạt vị! Có để Bổn
cung vào mắt không?”

“Tiện nhân, câm miệng!” Mộ Dung Triết xoay người chửi ầm lên.

Mộ Dung Tiêu ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Nể tình người tận tâm phụng

dưỡng Phụ hoàng nhiều năm nên ta gọi người một tiếng mẫu hậu, cũng
không làm khó người gì cả, sau này mẫu hậu hãy hưởng thọ trong hậu cung,
những chuyện triều chính thế này, nữ nhân đừng có khoa tay múa chân!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.