CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1726

Lãnh Hạ chậm rãi cong khóe môi, trong phượng mâu xẹt qua tia ngạo

nghễ, gật đầu khen: “Tốt!”

Mộ Dung Tiêu lại không hiểu được đây là ý gì, hoặc cũng không dám

nghĩ, hắn tỉnh tỉnh mê mê nhìn Thí Thiên đầy máu đứng ở cửa, lại nghe
Kim Loan điện tĩnh lặng, nỉ non: “Không thể nào, không thể……..”

Không thể nào………..

Không………

Mộ Dung Tiêu chạy vọt ra ngoài, nhìn tình cảnh xung quanh, ngồi phịch

xuống đất, bỗng nhiên gương mặt tuấn tú vặn vẹo hẳn đi, cười ha ha: “Trầm
là Hoàng đế! Trẫm là Hoàng đế!”

Một lúc sau, giống như điên rồi, khoa chân múa tay cười lớn, chẳng biết

đi đâu………..

Lãnh Hạ lắc đầu, chấp niệm của người này đối với ngôi vị hoàng đế còn

sâu hơn cả Mộ Dung Triết, bao năm qua vẫn im hơi lặng tiếng, đến tận lúc
Mộ Dung Triết rời khỏi Lương Đô mới chớp được cơ hội quật khởi, lúc chỉ
còn cách ngôi vị kia có chút xíu thì bỗng nhiên rơi từ thiên đường xuống địa
ngục.

Có lúc, gang tấc, cũng là thiên nhai!

Nàng xoay người, đá nhẹ một thanh trường kiếm đến trước mặt Thí

Thiên, bọn họ đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Mộ Dung Triết, mắt đã vằn
tơ máu từ lâu, nhưng vẫn cố nhẫn nại, giờ thấy Lãnh Hạ làm thế thì đương
nhiên là hiểu.

Mộ Dung Triết hoảng sợ nhìn Thí Thiên ở ngoài cửa, hắn nhận ra!

Hắn nhận ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.