CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 2040

túm được hắn rồi! Nhưng lúc nãy vội đi tìm các ngươi nên không biết lại
ném hắn đi đâu rồi.”

Lãnh Hạ nhìn trời, thì ra còn có người không có lương tâm hơn

nàng……..

Nhưng công phu của tên ngốc kia rất tốt, bị ném đi cũng không lạc

được, chẳng qua là lại cực kỳ oán niệm thôi, nghĩ như vậy xong liền trực
tiếp xóa sạch chút quan tâm với Mộ Đại thần y, dắt tay Chiến Bắc Liệt đi
đến Thanh Long Tự.

Hoa Thiên cong cong khóe mắt, nhìn bóng lưng hai người gọi to: “Đừng

vứt bỏ ta!”

Hắn xoay người, đang định nhảy xuống thì đầu bị giật trở lại, hoảng sợ

trừng mắt nhìn mái tóc bị Lãnh Hạ lặng lẽ quấn lên cây, Hoa cô nương bị
treo lủng lẳng trên cành cây gào thét: “Tóc ta a!”

Thanh Long Tự nằm trên đỉnh một ngọn núi, núi này không cao không

hiểm trở nhưng danh tiếng cũng lan xa, mỗi khi xuân đến, trăm hoa lại nở
rộ khoe sắc thắm, hương hoa ngào ngạt, mà quang cảnh trên núi cũng rất
tuyệt vời nên hương khói trên chùa cũng tốt hơn hẳn.

Hai người dắt tay nhau chậm rãi bước trên bậc đá, Chiến Bắc Liệt cười

híp mắt, thích thú nói: “Tức phụ, đợi thiên hạ bình định rồi, chúng ta tìm
một chỗ như thế này ẩn cư.”

Lãnh Hạ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ừ….. Ngươi, ta, cả con trai

nữa.”

Mày kiếm cau lại, Chiến Bắc Liệt thật sự không muốn mang thằng nhóc

kia đi, hắn lắc đầu, trịnh trọng nói: “Nam tử cần độc lập, không thể ở cạnh
cha mẹ, sẽ không trưởng thành.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.