Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao Hoa Thiên vẫn không
chịu ra mặt, ngay cả người mà hắn tín nhiệm nhất hắn cũng không dám
truyền tin, trừ khi bên cạnh có gian tế, mà hắn không thể xác định được là
ai, vậy thì mọi chuyện đều rất dễ hiểu!
“Không chỉ như vậy…….” Chiến Bắc Liệt vẫn im lặng từ nãy đến giờ
đứng dậy, xác tiểu quỷ trong lòng Lãnh Hạ lên.
Thẳng tay ném một cái, Chiến Thập Thất rơi vào trong lòng Mộ Nhị
đang ngồi đờ ra ở cửa sổ.
Nhìn tiểu quỷ đang ngủ ngon lành trong lòng rồi lại quay sang nhìn
Chiến Bắc Liệt, trong con ngươi ngơ ngác của Mộ Nhị, hiện lên sự ấm ức.
Ý nói: Con trai ngươi!
Mỗ Chiến thần giờ mới thấy hài lòng, sảng khoái nhướn cao mày kiếm,
trực tiếp không nhìn Lăng Tử.
Hắn nói tiếp: “Nếu quả thật là vậy thì từ lúc ngươi vào Nam Hàn cũng
đã bắt đầu bị theo dõi, những người muốn tìm kiếm Hoa Thiên đều đang
theo dõi ngươi, chờ ngươi tìm được hắn hoặc có liên lạc với hắn!”
Thác Bạt Nhung thu chân lại, đi lòng vòng trong phòng.
“May mà ta rời Nam Hàn đến Đại Tần, Hoa Mị chưa thể quản xa đến
vậy, lần này trở về hẳn là không có ai biết, nhưng bị phát hiện cũng chỉ là
vấn đề thời gian, lúc vào Di thành, chúng ta nên cẩn thận một chút…….”
Hắn nhìn qua mọi người một lượt rồi hỏi: “Vậy thì hiện tại, chỉ với mấy
người chúng ta, tìm kiếm thế nào?”
Chiến Bắc Liệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi thử nghĩ xem có chỗ
nào có thể ẩn náu mà rất ít người biết….”