đứa trẻ bốn tuổi, đứa trẻ lương thiện ngày nào đã bị nữ nhân kia hại thành
thế sao?
“Hoa Thiên, có lẽ lần này ngươi đã nhìn lầm!” Lãnh Hạ nheo mắt lại,
giọng điệu đầy vẻ trêu tức.
Hắn khó hiểu ngẩng đầu, còn chưa hỏi, Công Tôn Minh đã nhào vào
lòng hắn, nước mắt giàn giụa gào khóc: “Cậu! Bà muốn giết ta!”
Hoa Thiên sững người.
“Bà muốn giết ta! Sao bà có thể muốn giết ta!”
“Đêm đó, suýt nữa ta đã phải chết, ta sợ lắm!”
“Thầy giáo chết rồi….. Quách mẹ chết rồi…. Hồ thái y cũng chết rồi!”
Tiếng khóc này chứa bao tâm tình, đau lòng, bi ai, hận ý, không muốn
tin, bàng hoàng, bất lực, nản lòng thoái chí…….. lao thẳng vào lòng Hoa
Thiên.
Hình như hắn đã hiểu được ý của Lãnh Hạ, vuốt nhẹ đầu Công Tôn
Minh, nhẹ nhàng an ủi nó.
Một lúc lâu sau, Công Tôn Minh không còn sức khóc nữa, dần dần
ngừng lại rồi ngửa mặt lên, bình tĩnh nhìn Hoa Thiên, chấp nhất nói: “Cậu,
họ đều nói cậu là quân bán nước, ta biết là không phải, có phải là ….. bà
ấy… hại cậu không?”
Hoa Thiên thở dài, tổn thương khiến con người ta trưởng thành, nếu là
ba năm trước, đứa trẻ đơn thuần này sao có thể có ánh mắt như vậy.
Hoa Thiên ôm lấy Công Tôn Minh, cho nó ngồi xuống rồi ngồi xổm
nhìn nó, nghiêm mặt nói: “Nói cho cậu, đã xảy ra chuyện gì?”