CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 2215

đứa trẻ bốn tuổi, đứa trẻ lương thiện ngày nào đã bị nữ nhân kia hại thành
thế sao?

“Hoa Thiên, có lẽ lần này ngươi đã nhìn lầm!” Lãnh Hạ nheo mắt lại,

giọng điệu đầy vẻ trêu tức.

Hắn khó hiểu ngẩng đầu, còn chưa hỏi, Công Tôn Minh đã nhào vào

lòng hắn, nước mắt giàn giụa gào khóc: “Cậu! Bà muốn giết ta!”

Hoa Thiên sững người.

“Bà muốn giết ta! Sao bà có thể muốn giết ta!”

“Đêm đó, suýt nữa ta đã phải chết, ta sợ lắm!”

“Thầy giáo chết rồi….. Quách mẹ chết rồi…. Hồ thái y cũng chết rồi!”

Tiếng khóc này chứa bao tâm tình, đau lòng, bi ai, hận ý, không muốn

tin, bàng hoàng, bất lực, nản lòng thoái chí…….. lao thẳng vào lòng Hoa
Thiên.

Hình như hắn đã hiểu được ý của Lãnh Hạ, vuốt nhẹ đầu Công Tôn

Minh, nhẹ nhàng an ủi nó.

Một lúc lâu sau, Công Tôn Minh không còn sức khóc nữa, dần dần

ngừng lại rồi ngửa mặt lên, bình tĩnh nhìn Hoa Thiên, chấp nhất nói: “Cậu,
họ đều nói cậu là quân bán nước, ta biết là không phải, có phải là ….. bà
ấy… hại cậu không?”

Hoa Thiên thở dài, tổn thương khiến con người ta trưởng thành, nếu là

ba năm trước, đứa trẻ đơn thuần này sao có thể có ánh mắt như vậy.

Hoa Thiên ôm lấy Công Tôn Minh, cho nó ngồi xuống rồi ngồi xổm

nhìn nó, nghiêm mặt nói: “Nói cho cậu, đã xảy ra chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.