nham hiểm, hàn khí lấy hắn làm trung tâm lan tràn trong điện, trong nháy
mắt trong điện tràn ngập hàn ý âm trầm làm người ta nổi da gà.
Đợi thấy rõ người vừa tới, bốn người sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng
lúng túng quỳ trên mặt đất, lắp bắp: “Vương. . . . . . Vương gia?”
Lãnh Hạ dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, khẽ cười, bày ra
một bộ dạng không liên quan đến mình, tư thái trêu tức, thản nhiên xem trò
hay.
Chiến Bắc Liệt sắc mặt âm trầm không nói một câu, tay áo vung lên,
ngồi xuống tọa ỷ, ngả lưng, bày tay gõ gõ trên mặt bàn.
Nhất thời, trong điện ngoại trừ thanh âm gõ trên mặt bàn, không còn một
tiếng vang, trong phòng vốn trầm mặc, nay lại càng trầm mặc.
Mai Lan Cúc Trúc quỳ trên mặt đất, run rẩy, Chu Phúc vài lần muốn mở
miệng cầu tình hộ, bị Chiến Bắc Liệt cảnh cáo bằng ánh mắt, nhất thời câm
như hến, không dám nói một tiếng.
Hồi lâu, Thanh Mai chịu không nỏi cảm giác áp bách trầm trọng này, thử
thăm dò, kêu một tiếng: “Vương gia………..”
“Tốt lắm, các ngươi còn nhớ rõ ta là Vương gia, bổn vương còn tưởng
rằng……….” Chiến Bắc Liệt ánh mắt sắc nhọn nhìn bốn người, tiếng nói
trầm thấp: “Các ngươi đã sớm quên chủ tử của Liệt vương phủ là ai!”
Bốn người nhất thời trầm xuống, đồng loạt trả lời: “Nô tỳ không dám!”
“Không dám? Xúi giục mười hai thị thiếp, bịa đặt gây chuyện, gièm pha
chủ tử………” Chiến Bắc Liệt nhay nhay huyệt thái dương, trầm giọng nói:
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tự mình lĩnh phạt, về sau các ngươi đi
theo Chung Vũ, Liệt vương phủ không chứa được các ngươi.”