CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 2291

Công Tôn Minh vừa ho vừa nói: “Quan gia, khụ… tiểu nhân sợ truyền

nhiễm…. khụ………”

Quan binh lập tức tránh xa, ghét bỏ nhìn nó rồi phẩy phẩy tay như đuổi

ruồi.

“Đúng là xui xẻo, mau đi đi!”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liên tục gật đầu, cúi đầu đi ra ngoài……

Đúng lúc này!

“Đứng lại!”

Phía sau có tiếng hét lớn vang lên, ba người lại đi nhanh hơn vài phần,

người kia có lẽ không ngờ càng gọi họ càng chạy nên đánh ra một roi.

Chiến Bắc Liệt phản xạ có điều kiện đẩy Lãnh Hạ ra.

Vụt!

Một roi này, vốn là đánh vào người Lãnh Hạ, giờ lại vụt mạnh lên lưng

hắn!

“Bản quan nói các ngươi đứng lại! Điếc à?” Người kia lại quát to.

Trong ưng mâu hiện lên sát khí lạnh thấu xương, lóe lên rồi biến mất…..

Chiến Bắc Liệt giả vờ lảo đảo, khẽ cúi đầu nói: “Quan gia, tiểu nhân

không biết ngài gọi ta.”

Lãnh Hạ vươn tay, xoa xoa lưng hắn, vết roi cũng không sâu chỉ làm sờn

chút vải, vết thương này chẳng là gì với hắn nhưng nỗi nhục kia……

Lòng nàng như bị lửa đốt, dù roi kia có đánh vào người nàng cũng

không khiến nàng đau như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.