CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 310

Chu Trọng và Tề Thịnh nghi hoặc nhìn Lãnh Hạ, kỳ quái kỳ quái, cô

nương làm sao biết tên chúng ta?

Bốn trăm người ồn ào náo động, lập tức nhanh chóng xếp thành hàng,

rất nhanh chia làm hai đội, chỉnh tề đứng.

Lãnh Hạ nhìn thấy Lâm Thanh đang do dự, tươi cười phân phó: “Ngươi

đi theo đội nào cũng được nhưng khảo sát cả hai đội ngươi đều phải tham
gia, nếu không là không phù hợp.”

Lâm Thanh ôm đầu kêu rên một tiếng, cô nương, hôm nay ta vừa mới

trở về từ quân doanh a, cái này liệu có tính là mới ra hang hổ, lại vào hang
sói không a,………

Không nhìn bộ dáng hắn như cha mẹ chết, Lãnh Hạ tìm tòi trong đội

ngũ, sau đó dừng lại ở một người cao lớn: “Lúc nãy đánh nhau, ngươi thấy
ta không có vũ khí, cũng thu hồi vũ khí, thực công bằng phải không?”

Không đợi nam nhân kia đắc ý, Lãnh Hạ mày liễu giương cao, quát to:

“Trên chiến trường còn muốn nói công bằng, ngươi nhất định là người đầu
tiên mất mạng!”

Đợi người nọ suy tư hồi lâu, Lãnh Hạ chỉ tay về một người khác, hỏi:

“Sau khi nhánh cây của ta xẹt qua cổ ngươi, ngươi liền đứng một bên,
không hề công kích nữa, tại sao?”

Người nọ cao giọng trả lời: “Nếu trong tay cô nương không phải cành

cây mà là lưỡi dao sắc bén, thuộc hạ đã là người chết!”

“Tốt lắm, nói nguyên tắc sao?” Lãnh Hạ mỉa mai dò xét hắn, lạnh lùng

cười nhạo, thanh âm giống như gió lạnh lãnh: “Trên chiến trường không có
nguyên tắc! Muốn giữ mạng, sẽ không từ thủ đoạn âm ngoan đê tiện, chỉ
cần ngươi còn có một hơi thở, liền tìm cách khiến đối thủ chết không nhắm
mắt!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.