CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 351

phần hứng thú đều không có, hành lễ rồi nhỏ giọng nói: “Vương phi, bên
ngoài có người cầu kiến, là do Vương gia phân phó.”

Lãnh Hạ lật cuốn Nhất Hiệt Thư, thanh âm lạnh nhạt: “Ai?”

Chu Phúc nhớ tới cảnh tượng bên ngoài, mồ hôi lại chảy ào ào xuống,

rơi vào tính thế tiến thoãi lưỡng nan, đi cũng không được mà ở lại cũng
không xong, nếu nói Vương phi không nhìn, Vương gia lột da ta, nếu không
nói là ai, Vương phi cũng không tha cho ta.

Đang trong tình thế khó xử, Lãnh Hạ liền hơi hơi mở mắt liếc nhìn hắn,

nói: “Mang vào.”

Chu Phúc như được đại xá, thân mình tròn vo như lăn ra ngoài, nhanh

như chớp không còn thấy bóng dáng hắn nữa.

Cái gì khiến hắn chạy nhanh như thế chứ, Lãnh Hạ đặt quyển sách

xuống, nàng vừa yên tĩnh được hai ngày, Chiến Bắc Liệt lại muốn làm cái
gì đây?

Nghênh Tuyết bưng lên nước ô mai ướp lạnh , quay về trong uyển lấy ra

thêm một ít, vừa mới đi được nửa đường, nhất thời kinh hãi, ‘xoảng’ một
cái, bát ô mai vỡ nát, chỉ còn thiếu nước hai mắt rơi xuống đất nữa thôi.

Phía trước có một người bưng một cái khay cực lớn, trên đó bày một

loạt trang sức, trâm gài tóc, thoa, ………….. xếp chồng chất, dường như
còn cao hơn kẻ bê, ánh vàng rực rỡ, vàng óng, dưới ánh mặt trời rạng rỡ
sáng lên, quả thực là làm lóa mắt người mà.

Phía sau hắn có hơn mười người, mười mấy người liên tiếp nối đuôi

nhau mà vào, cũng đều bê một khay còn cao hơn người, chỉ khác mỗi khay
một thứ khác nhau, vàng bạc châu báu, ngọc trai, mã não, san hô đỏ rực như
lửa, ngọc bích………

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.