CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 566

Đông Phương Nhuận chậm rãi đứng lên, trong mắt xẹt qua một tia tinh

quang, lập tức chuyển biến thành ý cười dịu dàng, tao nhã chắp tay, thanh
âm thanh nhuận ân cần thăm hỏi: “Liệt Vương gia, đã lâu không gặp, phong
thái vẫn không giảm bớt chút nào.”

Chiến Bắc Liệt hơi hơi gật gật đầu, cũng chắp tay trả lời: “Thất hoàng tử

nhiều việc bận rộn, hẳn là đã quên chúng ta mới gặp hôm nay.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mạch nước ngầm va chạm, bọt nước bắn

tung tóe.

Lãnh Hạ thờ ơ nhìn, Chiến Bắc Liệt thân là Đại Tần Chiến thần, đánh

đâu thắng đó, không gì cản nổi, mà Đông Phương Nhuận ở Đông Sở cũng
thay đổi như chong chóng, tạo gió gây mưa, hai kì nam tử đương thời lại ở
trong quán rượu nhỏ này, hàn huyên khách sáo, là sự tôn trọng của đối thủ
dành cho nhau.

Hai người giống như bạn cũ, sau khi chào hỏi liền ngồi xuống.

Đông Phương Nhuận cầm bầu rượu lên, vô cùng tao nhã rót đầy chén

cho Chiến Bắc Liệt, giới thiệu: “Tửu quán này tự ủ rượu nho, uống vào vị
rất tinh khiết, ngọt thơm, dư vị dài lâu, quả thật có một mùi vị đặc biệt.”

Chiến Bắc Liệt ưng mâu đen như mực, trầm lắng sâu không thấy đáy,

con ngươi híp lại, bưng ly rượu lên, uống một ngụm rồi đặt xuống mặt bàn,
trong giọng nói bình tĩnh không che dấu chút nào cái không đồng ý:
“Hương vị ngọt ngào thì có nhưng cái ngấm lâu dài thì không đủ, chém giết
trên chiến trường, cùng uống rượu mạnh với tướng sĩ nhiều rồi, loại rượu
ngọt ngọt này, không khỏi làm mất tính cách trượng phu.”

Đông Phương Nhuận nhíu nhíu mày, khóe miệng ẩn chứa tươi cười ôn

nhuyễn, trả lời lại một cách mỉa mai: “Rượu mạnh đương nhiên có nhiều
hào khí, những cũng khiến mất đi khá nhiều kình khí.” (kình là cứng cỏi là
kiên cường)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.