CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 956

Nghĩ đến đây, liền cười theo, cũng không để Chiến Bắc Liệt vào mắt.

Nhưng mà sau non nửa khắc, Tiết Nhân Nghĩa cười cực kỳ miễn cưỡng.

Từ lúc hắn ra dấu đến giờ đã hơn một canh giờ, sao người của hắn còn

chưa đến?

Tiết Nhân Nghĩa cố gắng trấn định, tiếp tục chờ đợi.

Sau gần nửa canh giờ, nụ cười trên mặt hắn đã không thể duy trì được

nữa, mày cau lại thật chặt, tâm tư trầm hẳn xuống.

Rốt cuộc là có vấn đề gì?

Mưa phùn dần dần tạnh, mây đen dần dần tan đi, lộ ra vầng nắng ấm

cuối thu.

Tiết Nhân Nghĩa không biết là do nắng hay do lo lắng và sợ hãi mà mồ

hôi vã ra liên tục, thậm chí ngay cả tay chân cũng bắt đầu không tự chủ
được mà run lên.

Cuối cùng, đã có thể nhìn thấy một đội người ngựa phóng lại từ phía xa.

Tiết Nhân Nghĩa nuốt vào một ngụm nước miếng, thở phào nhẹ nhõm,

cuối cùng cũng tới rồi.

Tiết Nhân Nghĩa mừng như điên, nhìn về phía Chiến Bắc Liệt hừ lạnh

một tiếng, đắc ý nói: “Liệt Vương gia, thắng bại đã rõ! Nếu ngươi khoanh
tay chịu trói thì tại hạ có thể tha cho ngươi một con đường sống.”

Hắn nhíu nhíu mày, phát hiện Chiến Bắc Liệt không lo lắng chút nào mà

ánh mắt lại ấm áp nhìn về phía binh lính của hắn.

Tiết Nhân Nghĩa chợt quay đầu nhìn lại, càng nhìn càng sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.