Lucus vội vã lắc đầu, “Con không có, chỉ có điều con không biết nên
gọi dì Tuyết Nghê là dì hay là thím.”
Một câu nói thành công chọc mấy người lớn ở đây có vẻ mặt khác
nhau, thật đúng là quỷ sứ!
Chử Tuyết Nghê thẹn thùng đỏ bừng mặt; Thư Phiến Hữu vẫn trước
sau như một cười yếu ớt; Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy con trai rất có thể tức thời
khơi dậy không khí; Thư Yến Tả vẫn tỏ vẻ bình thản; cười đến vui vẻ nhất
chính là Thư Tử Nhiễm rồi; Lucus thật sự quá đáng yêu!
Buổi tối, dĩ nhiên người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên, năm nay có lẽ
do tăng thêm hai người, vui vẻ sắp quá mức là Thư Tử Nhiễm rồi, hai chị
dâu đều đến đông đủ.
Trong bữa tiệc, Hoắc Nhĩ Phi trêu ghẹo nói, “Nhiễm Nhiễm, không
phải em có một người bạn trai nước Anh sao? Sao chị chưa thấy dù chỉ một
lần.”
“Mẹ, con đã thấy, dáng dấp của dượng đúng là rất đẹp trai, nhưng mà
dáng dấp của dượng không giống chúng ta, ánh mắt dượng ấy có màu xanh
lam, da cũng rất trắng, tóc là màu đen giống như chúng ta.” Không đợi
Nhiễm Nhiễm trả lời, Lucus đã giành trả lời trước.
“Con gặp ở đâu?” Hoắc Nhĩ Phi kỳ quái.
“Tết năm ngoái đã trở lại, khi đó mẹ không có ở đây, chỉ có điều con
hy vọng năm nay mẹ có thể cùng chúng con đón mừng năm mới.” Lucus
chu cái miệng nhỏ nhắn nói.