CỬU BÌNH - CHÍN BÀI BÌNH LUẬN VỀ ĐẢNG CỘNG SẢN - 21.770.599 - Trang 189

với uy tín của đảng, và đã ra lệnh cho dân quân chặn đường không cho các
nạn nhân chạy thoát khỏi các khu vực có nạn đói. Khi các nông dân bị đói
quá nên phải cướp ngũ cốc ở các kho lương thực, ĐCSTQ đã ra lệnh bắn
vào đám đông để trấn áp việc cướp thóc gạo và dán nhãn cho những người
bị chết là các phần tử phản cách mạng. Một số lượng lớn nông dân đã bị
chết đói ở nhiều tỉnh gồm có Cam Túc, Sơn Đông, Hà Nam, An Huy, Hồ
Bắc, Hồ Nam, Tứ Xuyên, và Quảng Tây. Nông dân đã bị đói nhưng vẫn
còn bị bắt phải tham gia làm các việc như tưới nước, xây đập và luyện thép.
Nhiều người đã bị ngã xuống đất trong khi đang làm việc và đã không bao
giờ đứng lên được nữa. Cuối cùng thì cả những người sống sót cũng không
còn có đủ sức để chôn những người bị chết. Nhiều làng đã bị chết toàn bộ
khi mọi người lần lượt bị chết vì đói.
Trong các nạn đói nghiêm trọng nhất trong lịch sử Trung Quốc trước thời
ĐCSTQ, có những trường hợp các gia đình đã phải trao đổi con cho nhau
để ăn thịt nhưng không ai đã từng ăn thịt chính con cái mình. Tuy nhiên
dưới thời ĐCSTQ, mọi người đã buộc phải ăn thịt cả những người bị chết,
ăn thịt những người chạy trốn đến từ những khu vực khác, và thậm chí đã
phải giết chết và ăn thịt con cái của chính mình. Nhà văn Sa Thanh đã mô
tả cảnh này trong tác phẩm của ông có tên là Y Hy Đại Địa Loan (Một eo
đất thưa thớt) như sau: Trong một gia đình nông dân, người cha chỉ còn lại
một đứa con trai và một đứa con gái trong Nạn đói khủng khiếp. Một hôm,
người cha đuổi đứa con gái ra khỏi nhà. Khi cô trở về, cô không thể tìm
thấy người em trai mà chỉ nhìn thấy mỡ trắng nổi ở trong chảo và một đống
xương ở bên cạnh bếp. Vài ngày sau, người cha đổ thêm nước vào chảo, và
gọi đứa con gái lại gần. Cô gái sợ quá và xin cha cô từ ngoài cửa, “Bố,
đừng ăn thịt con. Con có thể kiếm củi và nấu cơm cho bố ăn. Nếu bố ăn thịt
con, thì sẽ không còn ai làm việc này cho bố nữa.”
Cấp độ cuối cùng và số lượng thảm kịch tương tự như thế này thì không ai
biết được. Thế nhưng ĐCSTQ vẫn coi đó như là một vinh dự cao quý và
còn tuyên bố rằng ĐCSTQ đã lãnh đạo nhân dân dũng cảm chống lại “thiên
tai” và vẫn tiếp tục tự khen mình là “vĩ đại, vinh quang và đúng đắn”.
Sau Hội nghị toàn thể Lộc Sơn năm 1959, tướng Bành Đức Hoài [15] đã bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.