CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 164

Nhẫm Cửu nhìn vũ khí trong tay mình cười thê lương, Sở Cuồng vĩnh

viễn luôn nghĩ nhiều hơn nàng một bước, hắn đã thay nàng chuẩn bị thỏa
đáng đến vậy rồi, tại sao nàng vẫn vô dụng thế này… Tìm không thấy
người mai phục, nhìn không rõ hướng tên bắn đến.

Nhẫm Cửu chưa từng oán hận tuổi thơ ham chơi của mình như vậy, nếu

nàng có thể chăm chỉ học chút công phu của cha dạy, cho dù chỉ là một chút
thôi, phải chăng kết cuộc hôm nay sẽ khác…

Nhưng không ai có thể bán thuốc hối hận cho nàng…

Nhẫm Cửu bò dậy từ người Tứ tỷ, hoang mang ngồi lên nhìn bốn phía,

máu của các tỷ tỷ thấm đẫm vạt đất, người vừa rồi còn sống sờ sờ, bây giờ
đã không chút sinh khí, không thể động đậy, không thể mở mắt, càng không
thể gọi nàng là “Tiểu Cửu nhi” nữa, nàng ngồi giữa đám thi thể dần dần
cứng lạnh, ngồi giữa vũng máu đã không còn ấm nóng, đôi mắt thần thần
không chút ánh sáng.

Nàng nhận biết được rõ ràng hiện thực và bi ai của thế gian không có

thuốc hối hận này.

Nhẫm Cửu cảm thấy dường như nàng không thể nào sống tiếp được nữa,

vì sống tiếp cần rất nhiều dũng khí, bây giờ nàng đi đâu để tìm đây…

Một cơn gió lạnh từ sau gáy đánh tới, bỗng nhiên một sức mạnh to lớn

theo hướng gió giữ chặt gáy Nhẫm Cửu, khóa cánh tay nàng lại, vặn cổ tay
nàng ra phía sau, khiến khớp tay Nhẫm Cửu “rắc” một tiếng trật ra, ngón
tay Nhẫm Cửu không còn sức lực, vũ khí kia rơi xuống đất chìm trong vũng
máu.

Nhẫm Cửu bị người ta bóp cổ ấn xuống đất, người đến khống chế tất cả

động tác của nàng: “Ngươi đem binh lính của ta đi đâu cả rồi? Sử dụng yêu
pháp gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.