CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 174

đích thực là nên nhận danh xưng này, Nhẫm Cửu nghiêng đầu nhìn Sở
Cuồng, hắn cũng im lặng không nói, thiết nghĩ chắc cũng nghĩ như nàng.

“Thôn của chúng tôi hẻo lánh như vậy mà các người cũng vào được, thật

không dễ dầu gì, trong rừng rậm phía sau đã có bao nhiêu người lạc đường
rồi đó, không biết cuối cùng ra sao nữa.”

Nhẫm Cửu gật đầu: “Chúng tôi cũng lạc đường, chó ngáp phải ruồi mà

đến được đây. Nếu không phải may mắn thì chắc cũng giống như những
người cuối cùng không biết ra sao kia rồi.”

Sở Cuồng nghe vậy ho một tiếng, không đáp lời nào.

“Là duyên phận đó!” Thôn phụ vừa nói vừa bưng y phục đã giặt xong,

cười nhìn Nhẫm Cửu, “Vừa rồi tiểu ca nói với tôi là cô muốn ăn gạo, hỏi tôi
có không, thật là thương thê tử quá, vừa hay chỗ chúng tôi có gạo vừa thu
hoạch, cô cậu theo tôi đi, tôi nấu cho cô cậu ăn.”

Nhà của nông phụ tuy giản dị nhưng tràn đầy sức sống, bà ta nói nam

nhân nhà mình đã lên núi đi săn, mấy ngày mới về, cho hai người Nhẫm
Cửu ở đây, chờ nam nhân trong nhà về rồi sẽ đưa hai người ra khỏi núi.

Ăn cơm xong thì trời cũng dần tối, nông phụ bố trí phòng cho họ, trước

khi đi dặn dò: “Núi này nhiều động vật lắm, buổi tối đừng ra ngoài một
mình.”

Nhẫm Cửu gật đầu đáp lời, quay đầu lại nhìn, sắc mặt của Sở Cuồng

bỗng nghiêm lại. Nhẫm Cửu kỳ quái: “Ngươi làm sao vậy?”

“Bà ấy bảo chúng ta đừng ra ngoài buổi tối.”

“Đúng rồi, sao vậy?”

Sở Cuồng cụp mắt: “Không… Không có gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.