CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 178

Trong lúc giằng co, hai người vòng qua một ngã rẽ nhỏ trong thạch

động, ánh sáng trên vai Sở Cuồng chiếu đến một đầm nước phản chiếu lại
lập tức sáng cả thạch động.

Một nữ nhân xõa tóc đang đứng trong nước, dường như cảm giác được

ánh sáng, nàng ta lập tức quay đầu lại: “A…” Nữ nhân trong đầm nước phát
ra âm tiết khản đặc. Gương mặt nàng ta trắng bệch đến rợn người, miệng
không nói được thành lời, mắt đục ngầu, nhưng dường như có thể nhìn thấy
người, nàng ta chìa tay về phía Sở Cuồng: “A a…”

Nhẫm Cửu kinh hãi hít một hơi lạnh: “Cô là người hay ma?”

“Chân cô ta dưới nước bị xích lại rồi.” Sở Cuồng nói.

Lúc này Nhẫm Cửu mới chú ý đến xiềng xích dưới mặt nước: “Đây…

chắc là người rồi…” Nàng xem xét kĩ nữ nhân một hồi, “Bị người ta nhốt ở
đây sao?”

Nữ nhân vội gật đầu, bàn tay đưa về phía họ dùng lực đến run rẩy, giống

như đang gào lên hãy cứu mình.

Giọng nàng ta lớn như vậy, bọn Nhẫm Cửu đều nghe thấy, làm sao

người trong thôn lại không nghe, không ai đến cứu chứng tỏ người trong
thôn đều biết, có lẽ… chính người trong thôn đã nhốt nàng ta ở đây, rốt
cuộc tại sao lại đối đãi với nàng ta như vậy…

“Tôi xuống cắt đứt xích sắt, cô cầm vũ khí canh chừng bên ngoài đi.”

Sở Cuồng vừa dứt lời, trong động đã truyền đến tiếng bước chân lộn

xộn, chẳng bao lâu, năm sáu nữ nhân cầm dao và rìu chạy vào: “Ai ôi, sao
hai vị lại ở đây?” Nông phụ cho Nhẫm Cửu ngủ nhờ cũng nằm trong số đó,
bà ta vội nói, “Chẳng phải tôi nói ban đêm đừng ra ngoài rồi sao, ở đây dơ
lắm, nhị vị mau theo tôi về đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.