CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 185

Không biết ngồi bao lâu, Sở Cuồng bỗng nghe sau lưng có người ngáp

một tiếng thật dài, hắn quay đầu nhìn, là đạo sĩ say kia tỉnh dậy, hắn hoang
mang nhìn hoàn cảnh xung quanh, đưa tay gãi gãi bụng dưới y phục: “Ủa,
đạo sĩ ta ngủ một giấc sao lại chui vào miếu hòa thượng vậy?” Hắn xoay
đôi mắt ngái ngủ sang sang thấy Sở Cuồng đang ngồi ở cửa, bốn mắt nhìn
nhau, trong mắt đối phương không có độ ấm cũng không có ác ý, đạo sĩ
ngẩn ra một khắc, tiếp đó cười cười, đảo mắt xem xét: “Ôi, tiểu ca anh tuấn
quá, y phục cũng khá, lấy vải ở đâu may vậy?”

Sở Cuồng không đoái hoài đến hắn, trong đôi mắt đen có từng hàng từng

hàng ký hiệu kỳ quái chuyển động tới lui, trong tai không ngừng vang lên
giọng nữ nhắc nhở, khi scan khắp người đạo sĩ xong, Sở Cuồng quay đầu
tiếp tục nhìn con đường nhỏ trước mặt.

Đạo sĩ bị vứt sang một bên cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hắn

ngồi dậy xem xét bốn phía, mắt thoáng dừng lại trên người nữ nhân bị
thương, sau đó bước đến bên cạnh Sở Cuồng ngồi xuống: “Này, tiểu ca,
nhích sang một chút.”

Sở Cuồng dịch sang một bên, đạo sĩ cám ơn rồi nói: “Này, nếu không

ngại thì cho đạo sĩ biết đây rốt cuộc là đâu vậy?”

“Miếu hoang.”

Gương mặt nhiệt tình của đạo sĩ cứng lại trong thoáng chốc, tiếp đó lại

cười, sáp lại gần Sở Cuồng hơn: “He he, ta biết đây là miếu hoang, nhưng
đây là miếu hoang ở đâu chứ?” Sở Cuồng nhíu mày, lại dịch sang bên cạnh,
đạo sĩ lải nhải nói, “Nói ra thật hổ thẹn, đạo sĩ ta hôm qua say bí tỉ, thật
không nhớ được là làm sao lại đến đây, phiền tiểu ta kể lại tình hình cho ta
với.”

“Anh bị cướp bắt, chúng tôi tiện đường cứu anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.