CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 217

cũng không để tâm gì nữa, nàng đưa tay sờ vào nước bên ngoài, “Chúng ta
phải nghĩ cách để Sở Cuồng biết chúng ta ở đây…” Nàng nhìn xung quanh,
chỉ có cây to chìa ra trên tảng đá lớn bên dưới hang động là có thể cho Sở
Cuồng biết, nhưng cành cây ẩm ướt, Nhẫm Cửu vốn không thể nào bò ra
bên ngoài được, nàng quay đầu hỏi Phó Thanh Mộ, “Trước đó chẳng phải
mấy người kia nói ngươi lăn lộn giang hồ sao? Ngươi biết võ công phải
không, ngươi có cách gì không… Ngươi làm sao vậy?”

Thấy Phó Thanh Mộ vẫn bò dưới đất, Nhẫm Cửu bước nhanh đến: “Vừa

rồi ngã bị thương sao?”

“Ừ… Bị thương rồi.” Giọng Phó Thanh Mộ khàn đặc, dường như đang

kìm nén cảm xúc gì đó, “Có thể phải cần cô… giúp chút việc nhỏ.”

Lúc hắn nói lời này, Nhẫm Cửu thấy máu nhỏ trên cổ hắn xuống. Không

biết làm sao, lòng Nhẫm Cửu đột nhiên nảy sinh chút sợ hãi: “Làm sao
vậy?” Chưa dứt lời, một bàn tay ẩm ướt bỗng bóp lấy cổ nàng, lực đạo
mạnh mẽ khiến nàng không thể phản kháng, đè mạnh nàng xuống đất.

Phó Thanh Mộ đè trên người Nhẫm Cửu, ánh sáng tờ mờ trong hang

động khiến Nhẫm Cửu không nhìn rõ mắt hắn, nhưng máu trên cổ hắn vẫn
nhỏ giọt xuống hõm cổ nàng, thuận theo độ cong của cổ nàng chảy xuống,
nhìn giống như Nhẫm Cửu bị cắt cổ họng.

“Vừa rồi bị cành cây quẹt xước cổ.” Phó Thanh Mộ kiềm chế nói, “Ta

cần…” Hắn chầm chậm cúi đầu, “Uống chút máu của cô.”

Cương… cương thi hút máu?

Nhẫm Cửu sợ đến tái mặt, liều mình giãy dụa, nhưng sức lực của Phó

Thanh Mộ cũng mạnh đến kinh người, một bàn tay bóp chặt hai tay nàng đè
lên cổ nàng, khóa lại động tác của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.