CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 244

Phó Thanh Mộ dường như vừa trốn vừa hét đã mất hết sức lực, hắn rũ

rượi dựa vào tường đá, cười khan mấy tiếng: “Ta còn có mục đích gì nữa?
Có thể sống sót ra khỏi nơi quỷ quái này chính là mục đích lớn nhất của ta
đó.” Hắn đưa tay ra hiệu, “Ở đây thông với động huyệt phía sau thác nước,
sau khi ép các người thoái lui ta thuận theo động huyệt đến đây, vốn muốn
tìm lối ra khác, nhưng lại vô tình đi vào trong này, bốn phía đều là tường
đá, đến khi ta muốn tìm lại đường cũ quay về thì đã không tìm thấy nữa, ta
đi trong này ba ngày ba đêm rồi, ngoài những con rắn trắng khiến người ta
nảy sinh ảo giác kia thì không còn thấy vật sống gì nữa, các người, coi như
là người đầu tiên đó, ha ha…”

Nhẫm Cửu im lặng: “Ở đây không có đồ ăn thức uống, làm sao sống ba

ngày ba đêm?”

“Không thấy sao? Ăn mấy con rắn trắng vừa rồi đó.” Phó Thanh Mộ

liếm miệng, “Bọn chúng phụ trách hù dọa ta, còn ta phụ trách uống máu
chúng sau khi bị hù xong.”

Nhớ lại cảnh tượng hôm đó bị nam nhân này ấn xuống đất suýt chút cắn

đứt cổ mình, Nhẫm Cửu âm thầm lui về phía sau một bước. Nàng nghĩ lại,
không đúng, hai con rắn vừa rồi Phó Thanh Mộ bắn chết đều hóa thành mây
khói, hắn đi đâu lấy máu của chúng uống đây? Hay là lúc hắn uống máu
chúng đều dùng tay không để bắt rắn? Giống như sau khi Nhẫm Cửu nhìn
thấy bàn tay trắng kia, mặt không biểu hiện bóp lấy nó, chùi sạch sẽ, sau đó
cắn một phát hút sạch máu?

Chỉ nghĩ thôi Nhẫm Cửu đã cảm thấy sởn gai ốc toàn thân.

Xem ra phong hiệu đạo sĩ quỷ đói này không phải người giang hồ vô

duyên vô cớ đặt cho hắn. Để sống sót, người này còn tàn nhẫn độc ác hơn
nhiều so với tưởng tượng của nàng…

Sở Cuồng vẫn chưa hết đề phòng: “Tại sao lại cứu chúng tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.