CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 243

đi hai chân, nhưng không ngờ chờ một lúc mà Sở Cuồng vẫn còn đứng
vững.

Lúc này Nhẫm Cửu mới cẩn thận mở mắt, nhìn xuống dưới, chân Sở

Cuồng vẫn còn, vừa rồi Phó Thanh Mộ đã bắn vào một con rắn trắng khác
nằm dưới đất, nó giãy dụa vài cái rồi không bất ngờ mà tan thành mây khói.

“Đây… là thứ gì vậy?” Nhẫm Cửu kinh hãi hỏi.

“Ta cũng không rõ.” Phó Thanh Mộ dựa vào tường, nói một câu rồi thở

dốc, “Khắp nơi đều là thứ này, không ngừng khiến người ta nảy sinh ảo giác
sợ hãi…”

Khiến người ta nảy sinh ảo giác sợ hãi…

Nhẫm Cửu nhớ lại bàn tay gầy quắt queo xuyên qua tường mình nhìn

thấy lúc nãy, lập tức lạnh cả người. Nàng nhìn sang Sở Cuồng, nhưng Sở
Cuồng vẫn còn vài phần ngơ ngác, Nhẫm Cửu nhất thời bỗng hiếu kỳ, tên
Sở Cuồng này… sẽ xuất hiện ảo giác thế nào đây? Hắn cũng sợ hãi sao?

Suy nghĩ trong đầu còn chưa xoay chuyển xong, bỗng thấy Sở Cuồng

đưa tay, vũ khí nhằm thẳng vào Phó Thanh Mộ, không hề do dự mà bắn
“pằng” một phát.

Phó Thanh Mộ dường như đã có chuẩn bị từ lâu, lập tức cúi người ngã

ngồi xuống đất, thấy Sở Cuồng sắp bắn phát thứ hai, hắn vội ném vũ khí
trong tay, hét lên đầu hàng: “Đừng đừng! Đã là lúc nào rồi, Sở huynh,
chúng ta có thể đừng tàn sát lẫn nhau không?”

Sở Cuồng mặt không biểu hiện nhìn hắn, lý trí phân tích tình hình, vũ

khí trong tay tuy vẫn nhằm vào Phó Thanh Mộ, nhưng sát khí đã không còn
cuồn cuộn như lúc trước: “Khai rõ, tại sao anh lại ở đây, vừa rồi là thứ gì,
bây giờ anh còn có mục đích gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.