CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 256

“Xin lỗi.” Nhẫm Cửu mò mẫm một hồi, cuối cùng cũng chạm được mặt

Phó Thanh Mộ, nàng không khách sáo chọc ngón tay vào miệng hắn, một
mùi máu tanh lập tức lan ra trong miệng hắn, “Ngươi hút trước đi, ta chảy
chút máu cũng không sao đâu, ngươi đừng chết là được rồi.”

Phó Thanh Mộ phát giác được vị máu tanh trong miệng, nhưng hắn lại

ngẩn ra quên cả nuốt xuống.

Nhẫm Cửu kỳ quái: “Máu ta có độc sao?”

Lúc này môi lưỡi Phó Thanh Mộ mới bao lấy ngón tay Nhẫm Cửu, hút

nhẹ máu chảy ra từ vết thương. Trong đầu hắn không kìm được thoáng hiện
lên cảnh tượng hoang tàn trong quá khứ, đất vàng, gió cát, khô cằn, mẫu
thân hắn ôm chặt lấy hắn, cắt rách ngón tay lấy máu đút cho hắn, như thề
nguyền mà nói với hắn rằng “Phải sống tiếp, phải sống tiếp.”

Nhẫm Cửu đau đớn suýt soa một tiếng, “Ngươi hút máu thì hút đi, việc

gì còn cắn người ta nữa hả…” Toàn thân nàng căng lại, “Không phải ngươi
nghĩ cắn đứt ngón tay ta sẽ uống được nhiều máu hơn đó chứ!” Ý nghĩ này
khiến Nhẫm Cửu giật mình, nàng vội rút ngón tay ra khỏi miệng Phó Thanh
Mộ.

Phó Thanh Mộ dùng lực hút lại, Nhẫm Cửu càng sợ hãi hơn, dùng lực

rút thật mạnh, chỉ nghe “chụt” một tiếng, trong bóng tối càng trở nên quỷ dị
mờ ám hơn.

Nhưng Nhẫm Cửu xưa nay chỉ phát giác được quỷ dị chứ không cảm

giác được mờ ám, nàng sợ hãi thở dốc: “Hay cho tên tiểu tử khốn kiếp lấy
oán trả ơn! Uổng cho ta vừa rồi còn nghĩ ngươi không phải là người xấu!
Nhanh vậy đã lòi đuôi hồ ly ra rồi!”

Uống được chút máu, Phó Thanh Mộ hiển nhiên đã dễ chịu hơn một

chút, giọng hắn khẽ giương cao: “Sao cô lại nghĩ ta không phải là người
xấu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.