CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 257

Nhẫm Cửu ngẩn ra, vô thức đáp: “Vừa rồi lúc rơi xuống, ngươi hoàn

toàn có thể không bảo vệ ta, nhưng ngươi vẫn bảo vệ ta, sao đó ngươi còn
đệm bên dưới nữa.” Nói xong, nàng đổi giọng, “Kết quả ngươi chỉ là muốn
ta sống để lấy máu tươi cho ngươi uống thôi! Đạo sĩ nham hiểm!”

Phó Thanh Mộ không phản bác lời nàng, chỉ nói: “Cửu cô nương, người

tốt người xấu trên thế gian này đâu dễ dàng phân rõ như cô nghĩ vậy…”

Bóng tối lại trở nên im lặng.

Phó Thanh Mộ gian nan đưa tay sờ lên vách tường trơn trợt xung quanh:

“Tường này được mài trơn bóng, bao nhiêu năm nay đã mọc thêm không ít
rêu, cho dù thân thể ta hoàn toàn khỏe mạnh muốn trèo lên cũng phải tốn
chút sức lực, bây giờ càng không được rồi.” Hắn thở dài, “Xem ra chúng ta
phải bỏ mạng tại đây rồi.”

“Sở Cuồng sẽ nghĩ cách tìm xuống đây.” Nhẫm Cửu vô cùng tin tưởng,

“Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Ồ?” Phó Thanh Mộ vui mừng hỏi, “Cô và Sở huynh xem ra không phải

đặc biệt thân thiết lắm, nhưng tại sao Cửu cô nương lại toàn tâm toàn ý tin
tưởng hắn vậy?”

Nhẫm Cửu nghĩ một hồi, không chính diện trả lời câu hỏi của hắn mà

hỏi ngược lại: “Ờ, ngươi có từng nuôi chó chưa?”

“Đạo sĩ nghèo vân du thiên hạ, nào có công sức nuôi chó, dù sao cũng

chẳng có nhà để nó giữ.”

“Lúc trước ta có nuôi chó, còn nuôi một con hổ con trắng nữa, tuy bây

giờ không biết chúng chạy đi đâu rồi, nhưng lúc nuôi chúng ta nhớ rất rõ, từ
khi chúng còn nhỏ, trước lúc ăn cơm ta sẽ ở trong nhà gọi một tiếng “Ăn
cơm thôi”, mỗi ngày đều gọi như vậy, sau đó cho dù chưa đến lúc ăn cơm,
ta ở trong nhà gọi một tiếng “Ăn cơm thôi” thì hai đứa cũng sẽ ngoan ngoãn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.