CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 314

Cảnh sắc kì diệu khiến Nhẫm Cửu gần như ngẩn ngơ, bàn tay ôm lấy Sở

Cuồng khẽ động, buông hắn ra đưa lên trời hái sao. Trong một chớp mắt
trên không trung, Nhẫm Cửu gần như rời khỏi vòng tay Sở Cuồng. Nhẫm
Cửu cảm thấy mình thật sự bay lên, như chim sơn ca, như đại bàng dang
cánh, lại như một đám mây trắng lửng lờ trôi, cảm giác này cực kì tuyệt
diệu.

Lúc cơ thể cảm nhận được sự rơi tự do, một đôi tay cực kì mạnh mẽ ôm

lấy Nhẫm Cửu vào lòng. Nhẫm Cửu không hề thấy nguy hiểm, dường như
dây tời sắp kéo đến đích, Sở Cuồng nói nhỏ bên tai Nhẫm Cửu: “Sắp tiếp
đất rồi, đừng sợ.” Vừa dứt lời, sân giếng lát đá trắng xung quanh giếng
Thông Linh được ánh trăng chiếu sáng xuất hiện trong tầm mắt Nhẫm Cửu.
Không biết Sở Cuồng bấm nút nào trên chiếc đĩa tròn bên hông, sợi dây tời
nhỏ như tơ nhện đột nhiên cứng lại, đỡ hai người chậm rãi hạ xuống sân đá
trắng.

Nhẫm Cửu không hề sợ, nhảy ra khỏi vòng tay Sở Cuồng, chỉ trời sao

hưng phấn hô lên: “Ngươi nhìn thấy không? Ngươi nhìn thấy không? Suýt
nữa ta đã chạm được vào sao trời!”

Sở Cuồng bình tĩnh cất chiếc đĩa tròn đi: “Thực ra các hạ còn cách

chúng một khoảng cách rất xa. Từ góc độ khoa học mà nói, nếu không có
thiên thạch rơi xuống, cả đời này các hạ sẽ không chạm được vào chúng…”

Nhẫm Cửu hoàn toàn phớt hờ hắn, vẫn đắm chìm trong cảm giác hưng

phấn kì diệu, đưa tay chỉ pháo hoa bên dưới, lại quay lên nhìn bầu trời đầy
sao, vui vẻ hô to: “Pháo hoa ở bên dưới, sao trời ở bên trên, đẹp quá! Ta bay
lên rồi, chạm được sao trời rồi!” Nhẫm Cửu xông tới ôm chặt lấy Sở
Cuồng: “Chàng thật thần kì!”

Bị Nhẫm Cửu ôm, Sở Cuồng sững ra, nhìn Nhẫm Cửu mừng rỡ như một

đứa bé, hắn sờ mũi, những lời định nói ra lại bị nuốt vào bụng. Thôi, cô ấy
vui vẻ là tốt rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.